Chương trước
Chương sau
Hạ Vị Sương, Tang Lộ, Bạch Thiến, Ngụy Vân Lang, Trịnh Phách Tường và Mễ Nhạc Nhạc, năm người lớn một trẻ em, vào một ngày nắng tươi đẹp, lái hai chiếc xe xuất phát đi đến căn cứ người sống sót ở thành phố B. Trong đó, vì Hạ Vị Sương mù lòa, mất đi kỹ năng lái xe, Tang Lộ thì có thể sẽ lái cho xe bay lên trời, thế nên hai người không thể ngồi riêng một chiếc, cần có thêm người hỗ trợ lái xe, thế là Trịnh Phách Tường sang.
Trong tay họ có hai tấm bản đồ, mỗi xe một tấm. Trịnh Phách Tường chở Hạ Vị Sương và Tang Lộ đi đằng trước, đi theo con đường Hạ Vị Sương đã vạch sẵn trên bản đồ.
Từ khi nhìn không thấy thì cũng đã ít đi rất nhiều hoạt động giải trí. Hạ Vị Sương ngồi băng sau, tựa vào Tang Lộ, tay mân mê một cái cửu liên hoàn. Ngoài thứ này ra thì gần đây cô còn bồi dưỡng được thêm một sở thích, đó chính là đan khăn choàng bằng len. Tuy rằng thành phẩm hiện giờ cái nào trông cũng kì kì quái quái nhưng may mà bạn bè cô cũng không chê, vẫn luôn nhiệt tình cổ vũ.
Chơi cửu liên hoàn xong, Hạ Vị Sương lại móc ra từ túi xách mang theo bên mình một cái điện thoại nút bấm, mò mẫm đeo tai nghe, thuần thục ấn mở nhạc trên điện thoại.
Nghe nhạc đủ, Hạ Vị Sương lại lấy ra một cục rubik đặc chế, bắt đầu chơi. Những ô vuông có màu giống nhau trên cục rubik này đều được làm dấu những kí hiệu giống nhau bằng keo nến, thế nên chỉ dùng tay sờ cũng chơi được.
Trịnh Phách Tường ngồi trước lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Hạ Vị Sương giải trí, không nhịn được nói: “Cô cũng nhiều đồ chơi thật đấy.”
Hạ Vị Sương: “Chịu thôi, mọi người nhiệt tình quá.”
Trong túi xách của cô còn có rất rất nhiều những thứ đồ tiện cho cô sử dụng, phần lớn đều đã được cải tạo. Sau một khoảng thời gian làm quen, Hạ Vị Sương đã có thể hoạt động dễ dàng.
Có điều mấy thứ này chơi nhiều sẽ chán. Giải xong cục rubik, Hạ Vị Sương lại phá nó ra, đưa cho Tang Lộ, hỏi Trịnh Phách Tường ngồi trước xem giờ đã đến đâu rồi.
Trịnh Phách Tường vừa lái xe vừa nói: “Ở đây hẳn chính là phố Kim Bình, đi tới nữa là ra quốc lộ.”
“Tình hình giao thông thế nào?”
“Vẫn ổn, không có vấn đề gì quá lớn.”
Trước là vì lái xe liên tục thì dễ buồn ngủ, sau là ít nhiều gì cũng có chút cảm thông với đôi mắt của Hạ Vị Sương, Trịnh Phách Tường dứt khoát vừa đi vừa kể lại tình hình ven đường cho Hạ Vị Sương nghe.
Khu vực này không khác mấy những chỗ khác, hoang vu, điêu tàn, đảo mắt không thấy được một vật sống. Trong góc khuất ven đường đều là băng tuyết dơ dáy đóng lâu ngày cùng với rác rưởi bị gió thổi tung.
Hạ Vị Sương nói: “Đánh dấu trên bản đồ không hẳn là chính xác, vẫn phải cẩn thận một chút.”
Thời gian xuất phát của các cô cũng không hoàn toàn giống như trong tiên tri. Một số những tai họa cố định, ví dụ như kiến trúc nào đó bị sập, chôn vùi, không thể đi qua thì tương đối chính xác, nhưng vì hiệu ứng cánh bướm nên một số trường hợp khác thì chưa chắc sẽ diễn ra giống như trong tiên tri.
“Ừm, hiểu rồi.” Tương tự việc Hạ Vị Sương vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Trịnh Phách Tường, Trịnh Phách Tường cũng sẽ không tín nhiệm Hạ Vị Sương một cách triệt để. Huống hồ, chưa bao giờ cô có thói quen giao vận mệnh cho người khác.
Sau đó, quả nhiên cả bọn đã gặp phải tình huống đột phát ngoài dự đoán. Một xác sống biến dị rất mạnh tấn công bọn họ, đương nhiên vì có Tang Lộ nên mọi chuyện vẫn êm đẹp.
Ngoài một số tình huống đột phát thì có một bộ phận là mối nguy hiểm mà mọi người vẫn có thể xử lí được nếu không có Tang Lộ, thế nên Hạ Vị Sương vẫn không thoái nhượng mà vòng tránh. Một đường đi đi dừng dừng, tốc độ tiến lên chậm đến mức khiến người ta tức giận. Nếu là trước khi tận thế thì lái xe từ khách sạn Chấn Hoa đến căn cứ thành phố B chỉ một buổi chiều là đủ, sao có thể chậm như bây giờ?
Buổi tối đầu tiên, bọn họ dừng trên đường, đành phải tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Xem tình huống hiện tại thì muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi sạch sẽ, ấm cúng quả thật khó như lên trời. Cả bọn đành phải tạm chấp nhận. Không ngoài dự đoán, đêm đến thì đã bị xác sống tấn công.
“Em nghi không biết có phải ngoài chúng ta ra thì chung quanh không còn ai sống hay không, vậy nên đám xác sống này mới kích động đến thế?” Ngụy Vân Lang nói giỡn.
“Thật vậy cũng không chừng.” Hạ Vị Sương ngồi trước chậu than, vừa sưởi ấm vừa nói, “May mà bây giờ, những xác sống bình thường không ra ngoài hoạt động, bằng không thì tốc độ của chúng ta chắc chắn sẽ còn chậm hơn nữa.”
Ngụy Vân Lang nhìn bản đồ, nói: “Nếu thuận lợi thì chắc mai là đến rồi.”
Nhờ sự cố gắng của Hạ Vị Sương, những mối nguy hiểm trên đường đi đã được hạ xuống mức thấp nhất. Nguy cơ thật sự lại nằm ở nơi tập trung đông người nhất.
Nhằm giữ sức, duy trì thân nhiệt, cả bọn tạm chấp nhận, gom lại ngủ chung trong một phòng.
Đêm khuya, Hạ Vị Sương loáng thoáng tỉnh giấc vì động tĩnh gì đó. Cô vươn tay theo bản năng, chạm đến tay Tang Lộ.
“Ngủ hết rồi à?”
“Ừ.”
Ngoài Tang Lộ ra, không ai đáp lời.
“Tang Lộ, vừa rồi chị có cảm giác được gì không?”
Tang Lộ từ từ nói: “Ừm, đằng trước có động tĩnh.”
Nhớ lại nội dung đã tiên tri trước đó, Hạ Vị Sương không khỏi cười khổ: “Không ngờ chỉ suýt soát một chút thời gian như thế.”
Sáng sớm hôm sau, chờ tất cả đồng bọn thức dậy, Hạ Vị Sương lại hỏi xem đêm qua bọn họ có cảm nhận được gì không. Tất cả đều nói ngoài lạnh ra thì không có cảm giác gì đặc biệt.
Lái xe lên đường, đi được một đoạn, xe lại bị bắt phải dừng.
Ánh nắng hôm nay tuy khá đẹp nhưng gió lại rất lớn. Hạ Vị Sương cảm nhận thấy xe dừng, bèn hỏi Trịnh Phách Tường: “Sao vậy? Đến rồi à?”
Trịnh Phách Tường lên tiếng: “Tiếc quá, phải bỏ xe thôi.”
Trên bản đồ, Hạ Vị Sương đã đánh dấu nơi này có một cái khe rất rộng. Không biết nó hình thành thế nào, cũng chẳng biết đã có tự bao giờ.
Vì con đường này ngoại trừ cái khe trước mắt ra thì những chỗ khác đều xem như an toàn, thích hợp nên sau khi cân nhắc, Hạ Vị Sương vẫn lựa chọn nó. Khi đánh dấu cái khe này thì Tang Lộ vẫn còn ở trạng thái ngủ không đủ, vậy nên theo kế hoạch thì kể từ đây, cả bọn không thể không từ bỏ chiếc xe hiện tại, bắc thang, phân công cõng vật tư leo qua bên kia, sau đó lại tìm xe khác mà tiếp tục lên đường.
Kế hoạch đã triển khai từ trước, thế nên nhìn đến khe đất, cả bọn đồng loạt xuống xe mà không hề do dự, bắt đầu chuẩn bị khuân vác vật tư. Hạ Vị Sương cũng xuống xe, tay cầm gậy chống. Gió vừa thổi qua thì cô đã không nhịn được mà run lập cập. Cô dậm chân một cái, quấn chặt hơn chiếc khăn choàng, thử vác ba lô đựng quần áo, chuẩn bị chốc nữa sẽ bò thang.
Tuy nhìn không thấy nhưng cô vẫn muốn làm chút chuyện đơn giản, chia sẻ một ít với mọi người.
Chiếc thang gấp được xếp đặt rất nhanh chóng. Trịnh Phách Tường bò qua bên kia đầu tiên để gia cố cái thang, sau khi xác nhận đã an toàn thì cô lại bò trở về, chuẩn bị gánh vật tư.
“Không mấy để tôi đi trước cho.” Hạ Vị Sương đề nnghị, “Tôi đi trước giúp mọi người tiếp đồ.”
Vật tư rất nhiều, mỗi người một chuyến không gánh hết, phải qua lại mấy lần. Cõng đồ qua thang đối với người nhìn không thấy mà nói thì rất nguy hiểm, nhưng sang phía đối diện hỗ trợ sắp xếp thì vẫn có thể làm được.
Bạch Thiến bèn nói: “Vậy được, để Tang Lộ qua đó với em đi. Có cô ấy trông chừng em thì cũng an toàn hơn một chút.”
Dù không nói thì chắc Tang Lộ cũng muốn đi theo Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương gật gật đầu, vươn tay nói: “Cảm phiền dẫn em đến bên cái thang.”
Được dẫn đến nơi, cô bèn tạm thời buông gậy chống, nửa quỳ xuống đất, sờ đến chiếc thang gấp bằng hợp kim. Tay bắt lấy thanh kim loại lạnh băng, Hạ Vị Sương bắt đầu thử bò lên phiá trước. Cô lại gọi Tang Lộ một tiếng, muốn kêu chị đuổi theo mình. Nói giữa chừng, một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Vị Sương bò trên cái thang hắt xì một cái, cả người cũng lắc lư, trông như có thể ngã xuống bất kì lúc nào.
“Lạnh quá à.” Tang Lộ nói bên tai, “Sương Sương, mình trở vào xe đi.”
Hạ Vị Sương nắm chặt lan can, cẩn thận bò lên trước, bất đắc dĩ đáp lại: “Nhưng tụi mình muốn sang bên kia, trở vào xe không phải sẽ công cốc à?”
Tang Lộ khựng lại một chốc rồi thành thật nói: “Sương Sương chậm quá. Như vậy lạnh lắm.”
Hạ Vị Sương: “… Em biết em rất chậm, không cần chị phải nhấn mạnh.”
Nhưng Tang Lộ nói Hạ Vị Sương chậm tuyệt đối không phải có ý chê bai, cười nhạo. Đối với cô thì đó chỉ là trần thuật một sự thật. Mà chuyện cô muốn làm chính là chăm sóc Hạ Vị Sương dựa trên cơ sở sự thật ấy.
Vì thế, bất thình lình, Hạ Vị Sương bay bổng lên trời.
Trịnh Phách Tường, người chưa quá quen thuộc với Tang Lộ, hoảng sợ, suýt chút nữa đã cho rằng Tang Lộ tấn công Hạ Vị Sương. Nhưng chỉ giây lát sau, cô đã thấy Tang Lộ quấn quanh Hạ Vị Sương, người nhảy lên cao, cứ thế mang theo Hạ Vị Sương lúc này còn đang ở giữa không trung đáp xuống bờ đối diện. Đồng thời còn không quên vươn xúc tu xách luôn cái gậy chống Hạ Vị Sương để lại qua.
Hạ Vị Sương đứng vững trên mặt đất, hãy còn hãi hùng: “Tang Lộ, lần sau có làm thế thì báo trước một tiếng.”
Tang Lộ giải thích: “Chị có nói rồi.”
Hạ Vị Sương: “??”
Tang Lộ: “Sương Sương chậm quá. Như vậy lạnh lắm. Chị rất nhanh, chị sẽ chăm sóc Sương Sương.”
Hạ Vị Sương: “…”
Đúng là rất lạnh, lạnh đến mức cô phải rụt vai, chà chà cánh tay.
Giây sau đó, Hạ Vị Sương nghe thấy tiếng kinh hô của các bạn. Phản ứng đầu tiên của cô chính là có nguy hiểm, nhưng cẩn thận nghe ngóng thì tiếng hô kia dường như không có vẻ hốt hoảng và lo lắng nên có khi gặp nguy hiểm.
Tiếp đó là một tiếng động trầm đục khẽ vang bên cạnh. Hạ Vị Sương cảm thấy có cơn gió thổi ngang mình, lạnh căm căm. Cô còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì Tang Lộ đã chọt chọt, nhẹ nhàng bế cô lên, nói: “Cúi đầu, khom lưng.”
Hẳn là vì chê động tác của Hạ Vị Sương làm không đúng chỗ nên Tang Lộ dứt khoát dùng xúc tu che trên đầu Hạ Vị Sương, đưa người ra phía trước. Thế là Hạ Vị Sương ngồi vào một chỗ quen thuộc.
Đây không phải chiếc xe mình vừa đi sao?
Tang Lộ chuyển xe đến đây?!
Cũng phải… Sức Tang Lộ rất mạnh, giờ chị cũng không còn buồn ngủ đến mức đầu óc trống rỗng nữa, rất nhiều tình huống đã khác với trước kia, đương nhiên là có thể làm được rồi…
Hạ Vị Sương vuốt đệm ghế, nghĩ như thế, trong lòng lại khấp khởi vui mừng.
Các bạn nhỏ ở bên kia khe đất nhìn chiếc xe cùng những vật tư mà mình đã chất xuống, nhất thời cạn lời. Sớm biết thế thì vừa rồi đã nhét hết đồ vào chiếc xe kia!
Mà Hạ Vị Sương trong xe đương nhiên sẽ không vô lương tâm đến mức bỏ quên các bạn nhỏ của mình. Cô quay đầu theo bản năng, dùng đôi mắt vô hồn “nhìn” người bên cạnh, mặc kệ vị trí nhìn có ngay hay không, ai bảo tứ chi của Tang Lộ lúc nào cũng có thể phủ lên một diện tích rất lớn cơ chứ.
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương vươn tay chạm đến. Tang Lộ chủ động đưa tay sang.
“Vừa rồi chị có mệt không?” Hạ Vị Sương hỏi.
“Không mệt.”
“Dời xe có khó không?”
“Không khó.”
“Vậy chị có đồng ý giúp bọn họ dời luôn chiếc xe kia sang đây không?” Hạ Vị Sương nắm lấy tay Tang Lộ, bày ra biểu cảm mềm mại, “Bọn họ đi căn cứ, đối mặt với Cố Mẫn Chi, tất cả đều là vì chị với em. Tang Lộ, không thể làm các bạn thất vọng, buồn lòng đâu nha.”
Tang Lộ: “Tim bọn họ hằng nhiệt, sẽ không lạnh.”
Hạ Vị Sương: “…”
Tang Lộ lại chậm rãi nói: “Cơ mà Sương Sương… hôn chị một cái, thì chị có thể giúp.”
Hạ Vị Sương: “……”
Cô nới lỏng bàn tay đang nắm lấy Tang Lộ, cảm thán vô vàn: “Em phát hiện có đôi khi chị rất là thông minh.”
Tang Lộ không đồng ý: “Chị vẫn luôn thông minh mà.”
Cũng phải, chị đúng là thông minh hơn cô nghĩ, chuyện này không phải đã có kết luận từ lâu rồi hay sao?
Tang Lộ ngồi bên cạnh Hạ Vị Sương. Cô vừa vô cùng quan tâm, yêu quý Hạ Vị Sương, đồng thời cũng vô cùng hờ hững, bàng quan với những người khác.
“Chị không cần bọn họ, chị chỉ cần Sương Sương.” Tang Lộ nói, “Chị giúp em, chỉ đơn giản là em. Nhưng nếu Sương Sương muốn… thì chị sẽ làm rất nhiều chuyện.”
Vậy nên cô vẫn ra tay. Trước khi Hạ Vị Sương đồng ý điều kiện một cái hôn thì cô đã chuyển chiếc xe còn lại sang đây rồi.
Hạ Vị Sương vươn tay vuốt ve bả vai Tang Lộ, sau đó hướng lên, lướt qua ngọn tóc, chạm đến cằm, đi tới khóe môi.
Khóe môi hơi vểnh cao. Trong khoảnh khắc, dường như Hạ Vị Sương lại thấy được nụ cười cứng đờ mà quỷ dị của Tang Lộ.
A, không nhìn thấy hình dạng của Tang Lộ, thật tiếc nuối biết bao. Trong mắt chị thường hay xuất hiện những cảm xúc nhỏ khiến người ta mừng rỡ. Mà hiện tại, Hạ Vị Sương đã không thể nào bắt giữ được chúng để mà phân tích sâu hơn.
Tang Lộ hiện tại, là đang mang nụ cười khống chế hết thảy hay là nụ cười chờ đợi tình yêu? Trong mắt chị chỉ có cô hay còn pha lẫn cảm xúc gì tiêu cực? Chị đang trào phúng, hay đang chân thành?
Hạ Vị Sương nghiêng người, rướn cổ, nhẹ nhàng chạm lên khóe môi Tang Lộ.
Sau đó, cô ngồi trở lại chỗ cũ, nói: “Con người là loài sinh vật biết giúp đỡ lẫn nhau. Không có ai chỉ một mực nhận lấy thiện ý của người khác mà không hề đáp lại điều gì. Chị có thể lựa chọn không giúp bọn họ, bởi vì chị thật sự rất mạnh, mạnh đến mức có thể bỏ qua mọi người. Nhưng giúp họ cũng là chuyện mà theo lí thì nên làm. Cho nên không có điều kiện, không thể mang điều kiện gì ra làm lợi thế cho chuyện này.”
Hạ Vị Sương hơi dừng một chút, lại tiếp tục: “Đặc biệt là chuyện như bảo em hôn chị. Không thể đem chuyện này ra làm lợi thế… Tình cảm là không thể miễn cưỡng.”
“Nhưng em hôn chị rồi.” Tang Lộ sờ lên khóe môi mình. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước kia dường như không quá giống với lúc trước.
Sương Sương chịu hôn cô, nghĩa là em đã yêu cô thêm một lần nữa, bằng lòng tha thứ tất cả lỗi lầm trong quá khứ sao?
Tang Lộ còn chưa kịp hỏi vấn đề ấy ra thì đã nghe thấy Hạ Vị Sương nói: “Em hôn chị, không phải để cảm ơn chị đã giúp đỡ bọn họ. Mà chỉ vì… em muốn làm thế.”
Chỉ đơn giản vì giờ khắc này, chính bản thân cô muốn làm như vậy.
À–
Trong một thoáng vỡ lẽ, Tang Lộ cái hiểu cái không, tự dưng cảm thấy hai vấn đề kia cũng không còn quá mức quan trọng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.