Nhờ sự giúp sức của Tang Lộ, cả bọn vượt qua cái khe này nhanh hơn dự tính, cũng tránh được rắc rối phải đi tìm thêm hai chiếc xe thích hợp. Từ đó trở đi, tuy khó tránh khỏi phải gặp một số nguy hiểm nhưng chung quy vẫn bình an vô sự.
Chạng vạng ngày lên đường thứ ba, cả bọn đã đến gần căn cứ người sống sót ở thành phố B.
Từ xa đã thấy đằng trước có một tòa thành bao quanh, tường thành đã cơ bản hoàn thiện. Thành được xây với kiểu dáng trên rộng dưới hẹp, tránh cho xác sống leo lên. Mà phía trước lối vào căn cứ lại có hai cái rào chắn dựng bằng gậy và lưới sắt, tạo một khoảng không gian giảm xóc cho người ra vào căn cứ. Nếu có xác sống rượt đến thì cũng có thể giải quyết gọn ở chỗ này.
Đương nhiên, tất cả những điều đó Hạ Vị Sương đều nhìn không tới, chỉ có thể dựa vào lời thuật lại của người khác.
Trịnh Phách Tường nói: “Tôi đã sắp xếp hết rồi, mấy hôm nay người trực ở cửa thành sẽ không gặng hỏi chi tiết về thân phận của chúng ta. Chỉ cần không bị người quen bắt gặp thì Cố Mẫn Chi sẽ không biết.”
Cùng với sự sụp đổ của xã hội hiện tại, hệ thống thân phận cũng không có nhiều tác dụng nữa. Có ai chạy trốn mà còn nhớ tới chứng minh thư đâu? Hơn nữa, bên này không có phương pháp xác nhận, thế nên thân phận trong xã hội ban đầu đã không còn quan trọng. Mọi người đăng kí cái gì khi đến căn cứ thì chính là cái đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-quai-vat/997277/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.