Trình Hân Thư đi tới thấy hai người bọn họ cứ giấu giấu, giếm giếm cái gì đó ở sau lưng. Không nói nhiều bà trực tiếp cướp lấy điện thoại ở sau lưng của Chu Tiểu Linh.
Chu Tiểu Linh nhất thời không phản ứng kịp, "O... ơ..."
Trình Hân Thư cầm lên xem, "Là Khả Nhu mà?"
Trình Khả Nhu nhìn Chu Bảo Cầm cười nói: "Có vậy thôi mà cũng giấu, hay là có chuyện gì giấu chị?"
Chu Bảo Cầm vội vàng phủ nhận, "Dạ đâu có đâu chị."
Chu Tiểu Linh cũng gật đầu lia lịa nói: "Dạ phải đó dì!"
Trình Khả Nhu vừa nhìn thấy mẹ mình qua điện thoại liền ngồi bật dậy, hớn hở hỏi thăm.
"Mẹ... Mẹ ơi, mẹ sao rồi? Hôm nay buôn bán có tốt không?"
Trình Hân Thư cười nói: "Tốt! Tốt lắm! À mà, còn con sao rồi? Con đã tìm được làm chưa vậy?"
Lúc này trong đầu của Trình Khả Nhu nhảy số rất nhanh trả lời:
"Dạ ngày mai. À! Ngày mai, người ta gọi con tới phỏng vấn đó mẹ!"
Trình Hân Thư nghe vậy cũng rất vui mừng, "Vậy thì tốt rồi. Vậy ngày mai, con chụp hình gửi cho mẹ đi. Để mẹ còn khoe với mọi người ở đây. Họ không tin lại có công ty chịu nhận con vào làm việc đó."
Trình Khả Nhu liền gật đầu nói: "Dạ được, ngày mai con nhất định sẽ gửi hình cho mẹ! Mẹ ơi, con đi ngủ trước nha! Con thấy buồn ngủ quá à! Tạm biệt mẹ nha!"
Trình Hân Thư muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thấy cô cứ ngáp ngắn, ngáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-nha-que/3630904/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.