Tống Thiên Hàn: "Đồ công sở?"
Trình Khả Nhu gật đầu, xác nhận, "Ừm!"
Tống Thiên Hàn: "Mua làm gì?"
Trình Khả Nhu: "Anh không nhớ sao. Thì tại vì, tôi lỡ nói với mẹ tôi là tôi lên thành phố Đại để tìm việc làm. Rồi giờ mẹ tôi đi nói với mấy người ở trong thôn, là tôi đã tìm được việc làm rồi, nên họ muốn thấy tôi mặc đồ công sở đó.
Nếu mà hôm nay, tôi mà không có đồ công sở để mặc cho mẹ tôi thấy, thì chắc là mẹ tôi giết tôi chết luôn quá!
Anh giúp tôi đi!"
Tống Thiên Hàn phàn nàn, "Cô à! 5 giờ sáng tôi mới ngủ đó! Hay là cô cho tôi ngủ thêm chút nữa có được không?"
Nói xong Tống Thiên Hàn liền nằm xuống trùm chăn kín mích ngủ tiếp. Trình Khả Nhu vội đến bên cạnh nắm lấy cánh tay anh, muốn kéo anh ngồi dậy.
"Ối, không được đâu, anh mau dậy đi. Đi về rồi ngủ sau, mau dậy đi!"
Tống Thiên Hàn cứ gật gà gật gù không muốn dậy, "Cô có biết thiếu ngủ thì máu sẽ không bơm lên não được không? Tôi rất chóng mặt, không chịu nổi luôn rồi nè!"
Trình Khả Nhu vẫn cố hết sức bình sinh kéo anh ngồi trở dậy.
"Không được anh đừng có kiếm cớ nữa, ngồi dậy đi, đi rồi về ngủ tiếp, ngồi dậy..."
Nhưng Tống Thiên Hàn vẫn gật gù, ngã xuống giường một lần nữa. Theo quá tính Trình Khả Nhu cũng bị kéo ngã xuống giường, cô nằm đè ở trên người của anh.
"Á...Á.."
Trình Khả Nhu tế lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-nha-que/3630905/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.