Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau
Lâm Thức tức giận gầm lên, mặt anh đỏ hết cả. Lúc trước, dù có ghét Lâm Khả nhưng cũng chỉ lạnh lùng làm lơ, không bao giờ cảm thấy Lâm Thức tức giận như vậy. Khoảng thời gian sau đó, Lâm Thức bắt đầu không còn cảm giác ghét Lâm Khả nữa thì đúng là một người anh ấm áp đi. Thế nên có thể nói đây là lần đầu tiên Lâm Khả thấy được khi Lâm Thức giận như thế bất giác sợ hãi đi, chỉ có thể nhìn Lâm Thức đánh đánh, không thể chạy vào cản. Không chỉ đánh, đôi lúc tên Vương Đại đó có yếu ớt phản kháng lại, nhưng Lâm Thức vẫn vật lại và đánh tiếp. Cảm thấy tình thế không ổn, An Nhã chạy đi, gọi bảo vệ. Bảo vệ chạy ra can. Tên Vương Đại, mắt bầm mặt sưng, môi ứa ra chút máu, thân người bê bết. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Thức, vô cùng khiêu khích. Lâm Thức trông thấy, nổ đom đóm mắt, định đánh tiếp nhưng bị can lại. Hắn được đồng bọn, dìu chạy đi mất. Thời gian sau đó, mọi chuyện có lắng xuống, tên Vương Đại đó không xuất hiện trước mắt Lâm Thức và Lâm Khả nữa. Chuyện quá khứ chợt nhớ lại cũng cảm thấy rùng mình. Tưởng tượng những cú đấm trời giáng đó, thật sự có thể chịu đựng được bao nhiêu chứ? Có thể đã có chuyện gì đó xảy ra, bản thân cũng không nên tò mò vào lúc này. Chợt Lâm Khả nghe Lâm Thức trút ra một tiếng thở dài. Anh mệt rồi! Anh về nghỉ đây. Ngủ sớm đi! Lâm Thức bỏ đi, Lâm Khả lặng nhìn bầu trời đầy sao. Nhiều vấn đề muốn nói ra hết nhưng có lẽ đây chưa phải lúc. Đình Nghi đến quán, Linh Y cùng Tư Viên đang cặm cụi chuẩn bị một số thứ để trang trí quán. Thời gian gấp rút, quán tạm thời đóng cửa để hoàn thành khâu trang trí gấp rút. Đình Nghi cũng bắt tay vào công việc. Gần chín giờ, ba người lo làm trong không khí yên tĩnh nhất để làm thật nhanh. Đến giờ mà Lâm Thức vẫn chưa đến, chị chủ ngạc nhiên,hỏi Đình Nghi Nghi này, Thức đâu?. Nghe hỏi đến Lâm Thức, Đình Nghi mới giật mình nhận ra anh ấy vẫn chưa có mặt ở đây. Nghĩ lại chuyện hôm qua, chút tức giận Đình Nghi đáp. Em không biết! Vừa lúc đó thì cửa quán mở ra, Tư Viên nhanh miệng nói Hôm nay quán.... Lâm Thức lên tiếng Là tôi. Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, không khỏi bất ngờ, chị chủ đùa đùa nói Chị vừa nhắc chú mày, thì chú mày đến. Thật tình! Sau này chị thật không dám nói xấu chú! Tư Viên cười ha hả. Đúng. Đúng. Đình Nghi lặng lẽ làm tiếp công việc của mình. Lâm Thức khẽ liếc mắt qua Đình Nghi rồi đáp Tôi có gì để nói xấu sao? Chị chủ bật cười Phải có chứ. Nhưng hiện giờ thì chưa! Thôi làm việc nhanh đi. Bọn họ chia công việc ra, Lâm Thức được đảm nhiệm việc cắt hoa tuyết. Ba người con gái kia ai đều e ngại khi nghe đến việc này, lý do là vì không hy vọng vào khả năng khéo tay của mình. Ấy vậy, Lâm Thức là một người con trai lại cắt một cái hoa tuyết được cả ba còn lại đều tắm tắt khen ngợi. Lúc thấy Đình Nghi ngỡ ngàng nhìn cái hoa mình vừa cắt xong, Lâm Thức có chút tự hào, ra vẻ nói một câu Tôi khéo chứ nhỉ? Chị chủ và Tư Viên chỉ gật đầu lia lịa, tay Tư Viên còn giơ ngón cái ra. Lâm Thức không kiềm chế niềm thích thú cười thật tươi. Đình Nghi nhìn không thuận mắt chút nào, quay đi, làm tiếp công việc của mình. Trong đầu hiện lên vài suy nghĩ. Xì. Đúng là anh cái gì cũng tốt, mấy chuyện như nấu ăn, học hành hay ngay cả cắt một cái hoa tiếng thôi cũng hơn tôi, nhưng tính nết thì quá tệ! Đình Nghi tiếp tục việc trang trí cây thông mà mình được giao. Đến chiều, chị chủ và Tư Viên chuyển sang việc cắt hoa tuyết cùng với Lâm Thức, thì Đình Nghi vẫn khăng khăng làm mấy công việc dọn dẹp, sửa sang khác. Ba người kia ngồi ở một gốc, vừa cắt vừa đùa giỡn, cười nói mà làm Đình Nghi phát bực. Làm chuyện ấy có gì vui dữ vậy? Người mà làm Đình Nghi phát bực nhiều nhất là Lâm Thức, cũng là người mà Đình Nghi cứ năm phút lại ngó sang một lần. Anh thì tốt lắm, với tôi lúc nào cũng sinh nghi này nọ, phá đám này kia, còn lớn tiếng quát tháo. Anh đúng là một loại người... Chợt ánh mắt Lâm Thức ngang qua chỗ Đình Nghi, Đình Nghi vội vàng quơ tay lau tiếp cái kính mình đang lau. Lâm Thức khẽ cười chợt lại lạnh lùng. Mình đang làm cái gì thế này? Hai người đều nghĩ một điều! Đình Nghi dọn dẹp xong hết, ba người kia vẫn chưa cắt đủ hoa. Đình Nghi đành lết xác sang làm chung. Mọi người cho em làm với! Nghe xong câu này, chị chủ và Tư Viên đều lách sang một bên, chừa lại chỗ gần Lâm Thức cho Đình Nghi. Lâm Thức vui vẻ nhìn Đình Nghi, Đình Nghi liếc mắt. Anh còn cười được đấy à? Đình Nghi thấy bọn người kia đang tập trung đành không làm phiền, ngồi xuống gần Lâm Thức. Có lẽ thân thể mõi mệt lắm rồi, mắc phải cái chân ghế mà ngã xuống. May cũng Lâm Thức nhanh tay đỡ lấy. Hai người bất ngờ nhìn thẳng vào nhau. Chị chủ và Tư Viên lại bị tạt đường vào mặt. Lâm Thức nhìn Đình Nghi, là con trai thật sự chẳng để chuyện gì trong lòng quá lâu, và thế là mọi chuyện gì đó không thèm nhớ nữa. Đình Nghi nhìn Lâm Thức, ngại ngùng không nói thành lời. Anh ta thật sự không có góc chết hay sao? Lâm Thức cười khẽ, Đình Nghi đỏ mặt vội đứng lên. Chị chủ vừa cắt vừa buông một câu không đầu không đuôi, nhưng lại chọc thẳng vào Đình Nghi. Ayda~ Mệt mõi quá à Tư Viên cũng trỏ miệng buông một câu đồng tình Đúng. Đúng. Mệt mõi thật nha! Đình Nghi ngồi xuống ghế, tay vò một mẫu giấy vụn ném vào một là chị chủ hai là Tư Viên. Hai người mệt gì? Tư Viên chìa mẫu giấy đang cắt trên tay ra. Nhìn xem, cắt cái này cần phải tỉ mỉ cao, nhìn riết mắt muốn chệch sang một bên. Mệt mõi chứ sao! Đình Nghi trừng mắt nhìn Tư Viên một cái rồi thôi. Yên lặng nhìn bọn họ làm một lúc, rồi nhìn mớ giấy lung tung trên bàn, Đình Nghi lúng túng không biết làm từ đâu. Lâm Thức thấy vậy, liền lấy một mẫu hoa đã cắt, một mẫu giấy hình vuông đưa cho Đình Nghi. Đình Nghi nhìn những thứ Lâm Thức đang cố đưa cho mình, cô cầm mẫu giấy hình vuông trước, rồi cầm mẫu hoa lên. Vẫn không nghĩ ra cách dễ nhất để làm ra một hoa như vậy! Cô nhìn sang Lâm Thức, học lén. Thấy anh cứ cặm cụi cắt, thật sự mù đường đi! ________________________ Còn theo dõi chuyện chứ ạ <3 tạo cái động lực cho con lười này đi
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau