Lâm Thức tức giận gầm lên, mặt anh đỏ hết cả. Lúc trước, dù có ghét Lâm Khả nhưng cũng chỉ lạnh lùng làm lơ, không bao giờ cảm thấy Lâm Thức tức giận như vậy. Khoảng thời gian sau đó, Lâm Thức bắt đầu không còn cảm giác ghét Lâm Khả nữa thì đúng là một người anh ấm áp đi. Thế nên có thể nói đây là lần đầu tiên Lâm Khả thấy được khi Lâm Thức giận như thế bất giác sợ hãi đi, chỉ có thể nhìn Lâm Thức đánh đánh, không thể chạy vào cản.
Không chỉ đánh, đôi lúc tên Vương Đại đó có yếu ớt phản kháng lại, nhưng Lâm Thức vẫn vật lại và đánh tiếp. Cảm thấy tình thế không ổn, An Nhã chạy đi, gọi bảo vệ. Bảo vệ chạy ra can. Tên Vương Đại, mắt bầm mặt sưng, môi ứa ra chút máu, thân người bê bết. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Thức, vô cùng khiêu khích. Lâm Thức trông thấy, nổ đom đóm mắt, định đánh tiếp nhưng bị can lại. Hắn được đồng bọn, dìu chạy đi mất. Thời gian sau đó, mọi chuyện có lắng xuống, tên Vương Đại đó không xuất hiện trước mắt Lâm Thức và Lâm Khả nữa.
Chuyện quá khứ chợt nhớ lại cũng cảm thấy rùng mình. Tưởng tượng những cú đấm trời giáng đó, thật sự có thể chịu đựng được bao nhiêu chứ? Có thể đã có chuyện gì đó xảy ra, bản thân cũng không nên tò mò vào lúc này. Chợt Lâm Khả nghe Lâm Thức trút ra một tiếng thở dài. Anh mệt rồi! Anh về nghỉ đây. Ngủ sớm đi!
Lâm Thức bỏ đi, Lâm Khả lặng nhìn bầu trời đầy sao. Nhiều vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842560/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.