- Vâng là cháu.
Từng trước khi Lâm Thức nhận bừa Đình Nghi là bạn gái thì anh đã nhớ ra cô bé lúc nhỏ cùng chơi với anh là Đình Nghi.
Đình Nghi có một nụ cười tươi sáng khiến Lâm Thức không thể nhầm lẫn với ai.
Dì Du gương mặt thể hiện chút niềm vui.
- Thật tốt! Thôi cũng khuya rồi. Tôi không giữ cậu làm gì. Cậu về cẩn thận.
- Vâng. Cháu cũng định xin phép ra về. Cháu về đây ạ. Chào dì.
- Được. Cẩn thận.
_______________
Trời càng ngày càng lạnh, gió không nổi lên nhiều nhưng không khí thì lạnh lẽo hơn. Nắng trưa cũng không làm cho người quá nóng như khi hè.
Đình Nghi từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ đồ jean giữ ấm khá tốt.
- Dì Du, con đi tìm việc gì làm nha. Nghỉ mấy tháng không làm gì chân tay chịu không nỗi.
- Được thôi. Được thôi. Đi đi. Cẩn thận đó nhá.
- Vâng.
Không phải bây giờ mới bắt đầu đi vòng vòng tìm việc mà đã có chuẩn bị trước. Đình Nghi liền đi tới những quán café cần người làm.
Cảm thấy không gặp Đình Nghi mấy ngày quá trống trải! Không thấy bộ mặt khó chịu, gay gắt khi nhìn thấy mình trong lòng cũng hơi trống vắng.
Lâm Thức liền khoác áo đi xuống nhà.
- Chị An, quý hoá quá.
- Vào nhà đi.
Lâm Thức vừa xuống nửa cầu thang liền nghe tiếng mẹ của anh nói chuyện với ai đó rất vui vẻ. Đi xuống thêm vài bậc nữa thì thấy An Nhã và mẹ của An Nhã (chính là chị An mà mẹ Lâm Thức vừa gọi)
Nhìn thấy An Nhã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842528/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.