"Ui ui...... A Bạch A Bạch...... Nhả ra......" 
Tôi mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ tràn ngập phòng ngủ, gió sớm thổi màn cửa bay phất phơ. 
Tôi phát hiện mình đang nắm tay Triệu Viễn Phong, trên mu bàn tay là dấu răng vừa sâu vừa đỏ. Tôi vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng, vừa hoảng vừa xấu hổ day dứt, "Triệu tổng, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi......" 
Triệu Viễn Phong phì cười rồi đưa tay vò tóc tôi, "Sao thế, ngủ mơ à?" 
Tôi chớp mắt mấy cái, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, yên lặng cầm tay anh lên cắn nhẹ. 
"Đau đau..... A Bạch......" Triệu Viễn Phong nắm cằm tôi, "Sao cứ thích cắn thế, đói bụng rồi phải không?" 
Tôi bất mãn đẩy anh ra: "Chẳng phải anh nói ngủ ghế salon à?" 
Dù Tiểu Hoàng có trở về thì tôi vẫn chưa hết giận, nhưng Triệu Viễn Phong sống chết không chịu đi, còn chủ động đề nghị ngủ ở ghế salon, tôi cũng mặc kệ anh. 
Nhưng giờ thì sao đây?! 
Triệu Viễn Phong tội nghiệp nói: "Ghế salon lạnh quá ngủ không được......" 
Tôi vô cảm nói, "Lạnh thì đắp chăn." 
Triệu Viễn Phong lập tức đánh trống lảng, đứng dậy leo xuống giường rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đói bụng chưa, anh đi làm bữa sáng." 
Tôi trùm chăn thở phì phò nghĩ có phải lúc nãy cắn nhẹ quá rồi không? 
Khi tôi rửa mặt đi ra thì Triệu Viễn Phong đã làm xong bữa sáng, tôi bảo anh ăn xong mau đi làm đi. 
Triệu Viễn Phong không chịu, "Hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà với em được không?" 
Tôi tức giận nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-chinh-anh-doi-chia-tay/214563/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.