Đột nhiên tôi có chút thương cảm Triệu Viễn Phong. 
Chắc anh thất tình nên mới mượn rượu giải sầu nhỉ? 
Người kia đã đánh anh mà anh còn nhớ mãi không quên như thế, chắc là phải thích người ta lắm. 
Tôi vỗ lưng anh định an ủi một chút, lòng bàn tay dán lên tấm lưng ấm áp, nhiệt độ nóng rực làm tôi khẽ run rẩy, vội vã rụt tay về. 
Má ơi, quên mất anh chàng này không mặc áo! 
"Triệu...... Triệu tổng, anh buông ra trước đi......" 
Triệu Viễn Phong ngẩng đầu, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Em có hôn tôi không?" 
Hôn cái đầu anh í! Tôi có phải người anh thích đâu! 
Tôi dỗ anh, "Anh thả tôi ra trước đã......" 
Anh không nhúc nhích, cố chấp hỏi: "Có hôn không?" 
Thật tình tôi chỉ muốn tự vẫn quách cho xong, nói qua loa: "Hôn hôn hôn, anh buông ra......" Tôi còn chưa nói hết thì anh đã cúi đầu xuống, mùi rượu quanh quẩn giữa răng môi, tôi giống như bị người rót cho mấy cân rượu đế làm chân mềm nhũn, nếu không có anh ôm lại thì tôi đã khuỵu xuống sàn rồi. 
Tôi đờ đẫn nghĩ chẳng phải anh bảo tôi hôn anh sao? Thế nào lại biến thành anh hôn tôi? 
Triệu Viễn Phong hôn xong hết sức vui vẻ, ôm tôi cười khẽ, "Ngoan quá......" 
Tôi giật mình tỉnh táo lại, vừa định đẩy anh ra thì chợt thấy nằng nặng, trọng lượng cả người anh đều đè lên tôi. 
...... Người này lại ngủ thiếp đi rồi. 
Tôi không thể làm gì khác hơn là kéo anh về giường rồi cầm khăn lau mình cho anh, sau đó nhét anh vào chăn. 
Phòng tôi ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-chinh-anh-doi-chia-tay/214562/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.