Từ bỏ Triệu Viễn Phong không phải là điều dễ dàng. 
Tôi cũng không biết từ khi nào mình đã quen với cuộc sống có Triệu Viễn Phong, thậm chí tôi còn không biết mình thích Triệu Viễn Phong như thế nào. 
Sau khi đi công tác về, mấy ngày liền tôi không dám nhìn thẳng vào Triệu Viễn Phong. 
Tôi cắn mạnh quá nên dấu răng mãi vẫn chưa tan. Mặc dù Triệu Viễn Phong không trách tôi mà còn lo tôi bị dọa sợ, nhưng dám cắn sếp thế này...... tôi thật chỉ muốn đào hố chôn mình cho xong. 
Khi tôi tìm Triệu Viễn Phong ký hồ sơ thì hệt như con đà điểu, mặt gần như dính sát vào ngực. 
"Bị sái cổ à?" 
"Dạ?" Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, "Không, không phải......" 
"Vậy cậu cúi đầu làm gì?" Triệu Viễn Phong giơ tay lên lộ ra dấu răng kia, buồn cười hỏi, "Vì cái này à?" 
"Xin lỗi, Triệu tổng, tôi......" 
"Được rồi," Triệu Viễn Phong ngắt lời tôi, "Đã nói không trách cậu mà, sao cứ nghĩ mãi thế?" 
"Tôi......" Dấu răng chình ình ra đó, tôi không nghĩ mà được à? "Đau lắm đúng không?" 
Triệu Viễn Phong nhẹ giọng cười, "Đau lòng cho tôi à?" 
"......" Sao tim tôi đập thình thịch thế này? 
"Hay là vậy đi," anh nói, "Dạo này tôi khá bận nên không rảnh dọn dẹp nhà cửa, nếu cậu sợ tay tôi bất tiện thì ngày mai thứ Bảy tới giúp tôi nhé?" . Đam Mỹ H Văn 
"...... Vâng." Mặc dù ngay cả phòng mình tôi cũng chẳng muốn dọn nhưng đã cắn người thì phải trả giá. 
Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai mắt Triệu Viễn Phong đang tỏa sáng thế nhỉ? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-chinh-anh-doi-chia-tay/1176794/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.