Tang Đồng kiểm tra đội viên và quăng mấy con robot lên trực thăng xong, đưa mắt nhìn không thấy Tô Tứ Phương đâu, cô nhíu nhíu mày nói với Lâm Hoan: "Cậu đi gọi Tô Tứ Phương tới đây."
"Vâng cục trưởng."
Tô Tứ Phương bám theo Tang Du đi tới ngoài phòng Mục Dung, Tang Du xoay người lại cười nói: "Đại sư theo ta một đường là có ý gì?"
"A Di Đà Phật, mong thí chủ vạn lần nghĩ lại."
"Ta là theo nàng mà đến, có gì phải nghĩ?"
"Thân phận đời này của thí chủ ở trong lòng Đồng sư tỷ rất nặng, thí chủ muốn chị ấy chấp nhận thế nào đây?"
Tang Du đưa tay sờ mặt dây chuyền, nhàn nhạt nói: "Tình cảm nhận loại đối với ta chỉ như giọt nước trong biển cả, bữa cơm vừa rồi có tính kiện thân có công hiệu kéo dài tuổi thọ, xem như báo đáp nhiều năm chăm sóc của nàng ấy, ý ta đã quyết, xin đại sư đừng nhiều lời."
"Thí chủ! Tuổi thọ phàm nhân nhiều lắm cũng chỉ có trăm năm, cả đời Đồng sư tỷ đều đặt trên người ngài..."
"Tô đại sư! Hoá ra ngài ở đây, chị Đồng kêu ngài đến chỗ chị ấy kia."
"Ừm."
Giọng nói Tang Du truyền thẳng vào đầu Tô Tứ Phương: "Hoà thượng, ta gọi ngươi một tiếng đại sư là vì nàng tôn trọng ngươi, ngươi tốt nhất đừng không biết trời cao đất rộng, mau đi."
Tô Tứ Phương há to miệng, không nói thêm gì
Tang Du đi vào phòng Mục Dung, khoá trái cửa đi đến bên giường Mục Dung.
Nàng vươn tay đầu ngón tay phác hoạ khuôn mặt Mục Dung, chân mày như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756440/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.