Đêm hôm ấy, tiểu tổ trung ương và hai nhà khoa học không trở về.
Kỹ huật viên gõ cửa văn phòng Tang Đồng: "cục trưởng, đã mất liên lạc với tiểu tổ trung ương, điện thoại vệ tinh không ai nghe."
"Định vị GPS?"
"Vẫn còn ở dưới phế tích, ba tiếng rồi. chưa có cập nhật mới."
Tang Đồng thở dài: "biết rồi."
"Có cần điều động tổ đội đi điều tra?"
Tang Đồng rửa tay, lấy ba đồng xu trong ngăn tủ đặt lên bàn, xáo trộn sáu lần: "Không cần."
Thấy kỹ thuật viên muốn nói lại thôi, Tang Đồng hỏi: "Có gì cứ nói thẳng."
"Nếu chúng ta không cứu viện thì sợ phía trên truy cứu."
"Ba tiếng không liên lạc được thì có nghĩa gì? Chúng ta không cần phải mạo hiểm hi sinh thêm."
"Vâng."
"Sáng sớm mai mọi người quay về đi."
"Vâng."
"Đúng rồi, mọi người phải hết sức chữa trị cho những thôn dân có thể cứu, tích cực an bài mọi thứ cho bọn họ, bắt buộc phải xoá bỏ đoạn ký ức này, và làm cho họ một thân phận mới, phí an bài phải dư không được thiếu. ngoại trừ được quốc gia hỗ trợ thì trong cục cũng phải định ra mức phí cao nhất cho họ, bảo đảm họ có thể thích ứng lại với cuộc sống, cậu viết báo cáo đi tôi sẽ ký tên."
Kỹ thuật viên ưỡn ngực: "Vâng!"
"Đi đi."
"Cục trưởng, ngài bảo trọng."
"Cám ơn."
Tang Đồng bỏ tiền xu vào lại ngăn kéo.
Đại hung quẻ, chết!
Từ khi chú ngốc thủ thôn chết đi, trong lòng Tang Đồng luôn có cảm giác bất an, sợ là Bất Hoán Thi sắp hiện thế rồi.
Cô thu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756439/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.