Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu ngẩng đầu nhìn màn nước treo trên trời, nước này có cùng nguồn gốc với Vong Xuyên, là khắc tinh của hồn phách, chỉ cần dính một chút thôi cũng đủ để bị hút vào.
Nếu màn nước này đổ ập xuống, Địa Phủ nhất định tiêu vong.
Phán Quan giả vờ trấn định: "lần này ngươi quay về chắc không phải chỉ muốn gây phiền phức cho Địa Phủ?"
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng: "Lão hồ ly già ngươi ngược lại rất biết điều."
"Trả mọi thứ về ban đầu, chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện."
"Ta và các ngươi không có gì để nói, mười bảy năm trước ngươi giữ thứ không nên giữ, giờ đến lúc trả lại rồi."
Phán Quan vẻ mặt khó coi: "Đây là giao dịch giữa Mục Dung và Địa Phủ, là hai bên tình nguyện lựa chọn."
"Ha! Một đám già không biết xấu hổ sống lâu băm, hùn hạp bắt nạt một đứa trẻ, thì gọi là giao dịch tự nguyên à? Đoán được nàng ấy một lòng cứu mẹ nên nhân lúc cháy nhà tranh hôi của, ép nàng đưa thứ quan trọng cho các ngươi giữ, ở trước mặt ta còn dám cưỡng từ đoạt lý?"
Thiếu nữ vẫy tay một cái, màn nước trên trời trở mình, bên trong Phong Đô thành lại xuất hiện tiếng thét dài.
"Hôm nay để ta nhấn chìm Phong Đô, để cho các ngươi nếm thử mùi vị tuyệt vọng!"
"Đợi đã!" Thật Bất Giả nãy giờ im lặng đi ra.
Thiếu nữ híp mắt, màn nước ngừng công kích: "Là ngươi."
"Cô nương mời nghe lão phu nói một lời, Mục Dung thế chấp hai phách đổi lấy pháp khí Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756441/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.