: Liễu Nhị nương tử.
(Nương tử này không phải gọi vợ đâu nhé, là cách gọi những người phụ nữ trẻ thời xưa ý.)
"Xin chào Khôi bà bà, không biết lão nhân già ngài đêm khuya đến thăm là gì muốn nói sao?"
"Ha hả, bé con này thật biết cách nói chuyện nha, ngọn núi này là nơi lão bà tử sinh sống hơn trăm năm."
"Thật xin lỗi, tụi con có chuyện cần làm, mượn đường để đi, xin Khôi bà bà giơ cao đánh khẽ để bọn con đi qua."
"Bé con, mấy đứa muốn đi đâu?"
"Cách Hạ lĩnh, Nguyệt Hương thôn."
Khôi bà bà lắc đầu: "Trở về đi, đến từ nơi nào thì về nơi đấy, chỗ kia không phải là nơi người ngoài có thể đặt chân vào."
"Xin bà bà chỉ giáo."
"Con đã là Âm sai, chắc hẳn phải biết cái gì gọi là thiên cơ không thể tiết lộ, đừng truy hỏi, một đường quay về đi."
"Xin lỗi bà bà, con phải cùng bạn thương lượng mới có thể quyết định, huống hồ tụi con có chuyện khẩn cấp, không đi không được."
Khôi bà bà nhìn chằm chằm Mục Dung nửa ngày, đáy mắt cảm khái nói: "Thiên ý nha, nếu đã nhất quyết muốn đi thì lão bà tử cũng không nhiều lời, chỉ cần lúc con rời đi phá bỏ pháp tường này, dưới chân con là chỗ tằng tôn của ta ở, hắn bị con nhốt ở dưới không ra được nên lão bà tử đến để thương thảo thôi."
Mục Dung bừng tỉnh: "Chỉ là hiểu lầm, trước khi đi con nhất định sẽ giải khai pháp tường trả lại người nhà cho ngài, bà bà, có một vấn đề con muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756345/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.