Chương trước
Chương sau
"Đừng sợ, có tôi ở đây!"
Mục Dung lôi trấn hồn phù ra, định dán lên đỉnh đầu thì Tang Du ngăn lại: "không muốn."
"Sao vậy?"
"Không muốn, chúng ta từ từ lui ra đi."
Thân thể Tang Du nhẹ run, vẻ mặt lo sợ, hốc mắt đọng nước. Mục Dung dưới trạng thái nhục thân không thể nhìn thấy gì, nhưng từ biểu hiện của Tang Du, cô có thể đoán ra cảnh tượng trước mắt kinh khủng thế nào.
Mục Dung không biết tại sao Tang Du không để cô xuất hồn?
Nhưng hiển nhiên lúc này không phải lúc để nói mấy chuyện đó, thành công đưa Tang Du ra ngoài mới là thượng sách. Mục Dung nắm bả vai Tang Du, một tay khác che lấy mắt nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ, giao cho tôi, tôi dẫn cô ra ngoài."
Tang Du yếu ớt 'ừm' một tiếng, Mục Dung lại cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt.
Cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt ngập tràn sự cảnh cáo, giữa mấy ngón tay kẹp lấy lá bùa màu vàng, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
La Như Yên cũng an ủi: "Tiểu Du đừng sợ, tớ thấy những quỷ hồn này cũng không có ác ý đâu, với nữa có Mục Dung ở đây mà."
Ánh mắt La Như Yên thoáng nhìn mặt dây chuyền trên cổ Tang Du, lúc nãy cô đã chứng kiến năng lực của mặt dây chuyền, cảm thấy hình như đã từng quen biết nhưng lại không cách nào nhớ nổi, bạch quang từ mặt dây chuyền làm cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
Mục Dung dẫn Tang Du từ từ lui ra ngoài, trước mặt là lít nha lít nhít quỷ hồn, tất cả chỉ nhô ra nửa người khỏi lòng đất, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm ba người, đầu của bọn họ nghiêng theo sự chuyển động của ba người, tận cho đến khi ba người hoàn toàn rời khỏi mảnh rừng đó.
La Như Yên nuốt nước bọt, cô nhìn thấy tất cả mọi người trong nghĩa địa đồng loạt giơ tay lên, lắc lắc.
Động tác ý như "Bye bye - hẹn gặp lại".
La Như Yên cảm thấy may mắn vì Mục Dung đã che mắt Tang Du lại, nếu không cảnh tượng này sẽ doạ xỉu nàng.
Đi khỏi chỗ đó thật xa, Mục Dung hỏi: "Còn thấy gì nữa không?"
La Như Yên đáp: "Có thể lấy tay ra rồi."
Tang Du lắc đầu, Mục Dung mới thả tay xuống. Cô thấy đôi mắt đỏ rực của Tang Du, đột nhiên hiểu rõ tại sao Tang Đồng lại cố chấp muốn trị khỏi đôi mắt này.
Một người bình thường nhìn thấy quá nhiều thứ có lẽ không phải là một chuyện tốt, mười mấy năm qua Tang Du đều trải qua như vậy...
Nếu Tang Đồng không làm mặt dây chuyền này, hỏi làm sao nàng có thể đi qua những tháng năm này.
Mục Dung dịu dàng sờ tóc Tang Du, với ký ức tuổi thơ có hạn của cô, mẹ sẽ trấn an cô như vậy, trong lòng Mục Dung, động tác này có sức mạnh vô cùng lớn, cô hi vọng có thể truyền sức mạnh này cho Tang Du.
"Xin lỗi vì không bảo vệ cô thật tốt."
Tang Du lắc đầu: "Tôi không sao đâu, nhưng củi lửa làm sao giờ?"
"Đem đống vừa nhặt được về trước, chút nữa tôi đi chỗ khác nhặt tiếp."
"Ừm."
...
Mục Dung và Tang Du là hai người không hút thuốc, trên người không có bật lửa, chỉ có thể dùng cách đánh lửa thô sơ, cũng may đống củi này đều rất khô, trước khi trời tối cuối cùng cũng có thể nhóm lửa xong.
Tang Du vui vẻ như đứa trẻ, liên tục tán thưởng nói Mục Dung hiểu biết nhiều, Mục Dung cười cười không nói gì, La Như Yên cũng cười theo.
Đây cũng không phải lần đầu Mục Dung đánh lửa, ở thế giới trong tranh lúc cùng Tang Du đi dã ngoại, cô đã từng làm qua.
Ngọn lửa dần dần ổn định, Mục Dung làm tiếp công đoạn kế. Cô tìm thêm mấy tảng đá đặt xung quanh đống lửa, sau đó cắt chút cỏ trải dưới đất, tiếp đến cô xuất hồn để nhục thân dựa vào thân cây, biến ra bút lông, lấy thân cây làm tâm điểm, cô vẽ một cái pháp tường hình trụ bán kính rộng chừng hai mét, trên dưới đóng kín không cách nào phá vỡ.
Làm xong mọi thứ Mục Dung đến gần Tang Du, nhắc nhớ nàng nên ăn một chút. Tang Du lấy nước xịt côn trùng trong balo ra, xịt xịt vào nhục thân Mục Dung, dùng áo ngắn tay gối đầu Mục Dung.
"Buổi tối trên núi nhiều muỗi lắm, không khéo cô làm bữa tối cho tụi nó mất."
"Cô cũng xịt thuốc đi, tới đây ăn một chút."
"Ừm."
Màn đêm buông xuống, vạn vật tĩnh lặng, thỉnh thoảng Tang Du lại chăm ít củi vào đống lửa, gỗ khô bị lửa đốt phát ra tiếng 'tách tách', xem như cũng là thú vui dã ngoạn.
Mục Dung nhìn nửa bên mặt bị hơ đến hơi đỏ của Tang Du, vừa lo vừa nghi hỏi: "Sao lúc nãy cô không để tôi xuất hồn?"
Tang Du chọc chọc đống lửa, 'phù' một tiếng, hơi nóng toả ra xung quanh.
"Tôi...lúc nay tôi bị hù nên chân run lắm, sợ không trông coi nhục thân của cô được."
Mục Dung ngây ngẩn cả người, rõ là cô không thề nghĩ ra lý do này được, Tang Du nói tiếp: "Cái lần cô xuống Địa Phủ ý, lúc về có một quỷ hồn đi theo sau cô, chị Đồng Đồng nói có một ít quỷ tu có thể mượn xác hoàn hồn, vừa nãy chỗ đó khắp nơi đều là quỷ, lỡ cô gặp nguy hiểm thì sao?"
Nghe tới lới này, cuối cùng Mục Dung cũng phát hiện ra: Từ lần đó Tang Du một mực trông giữ nhục thân của cô, có rất nhiều lần rõ là không cần Tang Du đi theo, nhưng nàng cũng đi cùng cho bằng được, là vì mình!
Tâm Mục Dung gợn sóng, đó là loại cảm giác không thể nói bằng lời, nhẹ nhàng dịu dàng khuấy động tâm cô, làm cả hốc mắt của cô cũng có chút nóng.
"Cô..."
"Hả?"
"Không, không có gì, cám ơn."
Tang Du cười nhẹ nói: "Chúng ta đã nói rồi mà~ cô không thu tiền nhà của tôi, tôi trông giữ nhục thể của cô, nhớ không?"
"Nhớ."
Từng giây từng giây lại đi qua, thời gian cũng sắp đến mười hai giờ.
"Ngày mai còn phải lên đường, cô ngủ một chút đi."
Tang Du dụi dụi mắt: "Vậy còn cô"
"Thiệt thòi cô hôm nay phải ngủ ở gốc cây, dựa vào nhục thể của tôi có lẽ sẽ ấm hơn một chút, nhục thể của tôi nghỉ ngơi là được rồi, để tôi gác đêm cho."
"Vậy được, cần bỏ thêm củi thì gọi tôi nha."
"Yên tâm đi, đống củi này đủ đốt tới sáng."
"Ừm~"
Tang Du đi đến gốc cây, dựa lên vai Mục Dung, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Mục Dung nhỏ giọng nói với La Như Yên: "a Miêu sao rồi?"
"Đang được nuôi trong người ta, tạm thời không có vấn đề."
"Để nàng ta ra cho ta nhìn một chút."
"Được."
La Như Yên biến hoá, cổ hoạ ngàn năm chậm rãi mở ra, A Miêu từ bên trong đi ra, nhìn thấy sắc trời trước mặt kinh ngạc kêu lên: "Wow, sao trời tối đen rồi?"
Mục Dung giơ ngón trỏ lên miệng: "Xụyt, Tang Du đang ngủ."
A Miêu rón rén như mèo đến gần Mục Dung, bắt lấy tay áo Mục Dung ủy khuất nói: "Mục Dung đại nhân ~ người ta còn chưa yêu đương lần nào, không muốn chết đâu."
Mục Dung nhìn mấy lỗ thủng lớn trên người A Miêu, ánh mắt trầm xuống, nâng tay dán tiếp lên người A Miêu mấy lá bùa: "Ta sẽ không để ngươi tiêu tan, chỉ là tổn thương lần này không nhẹ ta không dám làm loạn, ngươi trước ở nhờ trong người Yên Yên đi, đợi trở về ta sẽ hỏi tiểu Phương sư phụ."
"Cám ơn Mục Dung đại nhân ~ ngài nhất định phải bảo vệ người ta đó ~"
"Đi đi."
A Miêu vừa quay về, Mục Dung đột nhiên xuất ra đả hồn bổng và toả hồn liên.
"Sao vậy Mục Dung?"
"Yên Yên, ngươi có cách nào tạm thời thu Tang Du vào cổ hoạ không?"
"Không được, thực thể của ta đã hủy, chỉ có linh thể mới có thể vào thế giới của ta."
"Vậy ngươi có cách nào để Tang Du dù nghe được âm thanh nào cũng không tỉnh dậy không?"
La Như Yên nghiêng tai lắng nghe, nghe được âm thanh 'sàn sạt' từ bốn phương tám hướng.
"Là động vật??"
"Nếu là động vật thì không sao, cùng lắm ta kéo hồn phách bọn nó ra là được, chỉ sợ là thứ khác, Tang Du chịu không được sợ hãi quá độ, ta hi vọng ngươi có thể giúp đỡ."
"Ta hiểu, để ta quay về cơ thể tiểu Du."
"Cám ơn."
"Nhớ cẩn thận."
Mấy phút sau, trong tầm mắt của Mục Dung xuất hiện vô số đốm sáng mơ hồ, suy nghĩ đầu tiên của Mục Dung là sói, nhưng nhìn kỹ thì không đúng, những đốm sáng này chỉ cao cỡ bắp chân, hình thể nhỏ hơn sói nhiều.
Mục Dung cũng không mạo hiểm đi ra khỏi pháp tường, tay nắm chặt toả hồn liên và đả hồn bổng giằng co với những đốm sáng.
Đốm sáng phía trước phát ra tiếng 'chít chít', cả đàn tự nhiên tách ra làm đôi, tạo ra một con đường, một cặp đốm sáng cao cỡ đầu gối từ cuối đường bay đến.
Mục Dung vứt lá bùa lục sắc ra ngoài, lá bùa tự bốc cháy, mượn ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy hình thể của những đốm sáng này!
Chuột! khắp nơi lít nha lít nhít đều là chuột!
Cái đám chuột này lớn đến doạ người, nhỏ nhất cũng bằng con thỏ, con dẫn đầu to bằng con chó săn.
Cả đám chuột này đều là chuột thành tinh!
Giọt mồ hôi lạnh toát rơi xuống, Mục Dung siết chặt toả hồn liên lui về sau một bước, vừa lúc che chắn trước người Tang Du, số lượng của đối phương quá khổng lồ, nếu tất cả bọn nó cùng nhào vào, cô làm sao ngăn được hết?
Ngay lúc Mục Dung đang bó tay thì con chuột bự nhất đang đi về hướng của cô, đàn chuột sau lưng lập tức 'chít chít' như báo động.
Chuột bự đi đến pháp tường của Mục Dung, râu chuột khẽ run như cảm nhận được sự nguy hiểm, dưới cái nhìn chăm chú của Mục Dung, chuột bự giơ lên hai chân trước, biến thành một lão bà bà phúc hậu.
Lão bà bà tay cầm quải trượng, chân mài trắng như tuyết dài rủ đến bả vai, trên mặt bà ý cười hiền hoà, đôi mắt lại loé lên sự khôn khéo đặc hữu của loài chuột.
Mục Dung nhìn lão bà bà trước mặt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Tằng Thiên Hàm, hắn là truyền nhân chính tông của Shaman, không biết có gốc rễ gì với lão bà bà này không?
Lão bà bà nâng quải trượng lên đập xuống, "ầm' một cái pháp tường hiện hình, hất quải trượng ra.
Mắt lão bà bà loé lên tinh quang: "Không nghĩ tới lão thái bà lúc còn sống còn có thể nhìn thấy niệm lực thuần chính Phật môn."
Mục Dung học dáng vẻ cổ nhân, chấp tay: "Chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của lão nhân gia?"
"Ha hả, người trong nhà đều gọi ta là Tam nãi nãi, bé con cứ gọi ta một tiếng Khôi bà bà đi."
~~~~
Qt viết là Khôi mẹ chồng, mà tiếng hoa mẹ chồng cũng gọi là bà bà, cha chồng thì kêu công công.
Trong Qt tên của bà bà là Xám Tam, nhưng mình vừa tra thử, Xám trong hán việt còn gọi là Hôi - Khôi, tức là màu xám hoặc là màu tro, chữ 'Hôi Khôi (灰)' cũng có nghĩa là nguội lạnh nhạt nhoà. Chả nhẽ kêu người ta là Hôi bà bà thì kỳ quá nên kêu Khôi vậy.
1/6 2h48
30/7: Mơi dọn nhà đi rồi nên tranh thủ up 1 lèo vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.