🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Seward

Mua vé xem phim xong, Lâm Mộc Viễn lại chạy đến quầy đồ ăn nhẹ mua một đống đồ ăn vặt nào là khoai tây chiên, bắp rang bơ, coca cola,...

Nhìn đống đồ ăn lộn xộn trong tay cậu, Bạch Trình Húc không nhịn được nói: "Cậu là con nít à? Xem phim thôi mà còn phải mua một đống đồ ăn vặt như thế?"

"Xí, cậu thì biết cái gì?" Lâm Mộc Viễn vừa ăn bắp rang bơ vừa đáp: "Xem phim tất nhiên là phải có đồ ăn vặt đi kèm rồi. Hai thứ này sinh ra là để dành cho nhau cậu hiểu không?!"

"Cậu chả qua là đang kiếm cớ để ăn vặt mà thôi." Bạch Trình Húc không chút khách khí châm chọc, "Cậu đúng là một tín đồ ăn uống chính hiệu."

Lâm Mộc Viễn không cam lòng yếu thế, lập tức đáp trả: "Cậu còn không biết xấu hổ mà dám nói tôi? Chẳng phải cậu cũng là một tín đồ ăn uống sao!" Thân là một chú thỏ, Bạch Trình Húc lại không thích ăn rau mà chỉ mê đồ mặn, đúng là một con thỏ kỳ lạ.

Tần Thiên Mạch đứng một bên, yên lặng nghe hai người họ cãi qua cãi lại, trong lòng không khỏi thắc mắc: Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc mới quen biết nhau chưa lâu, sao lại có thể nhanh chóng trở nên thân thiết như vậy?

Nói đến việc này, hình như lần trước Lâm Mộc Viễn xin phép gia đình nghỉ học, chính Bạch Trình Húc đã bày mưu tính kế giúp cậu. Có vẻ sau này hắn phải chú ý theo dõi Lâm Mộc Viễn, để cậu giữ khoảng cách với Bạch Trình Húc tránh bị cậu ta dạy hư.

Bạch Trình Húc tự dưng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Thiên Mạch đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt âm u.

Ơ, từ lúc nào mà cậu ta lại làm cho vị đại thiếu gia kia tức giận?

Rất nhanh phim bắt đầu, ba người vào trong sau khi kiểm tra vé xong. Lúc xem phim, Lâm Mộc Viễn ngồi ở giữa, Tần Thiên Mạch và Bạch Trình Húc ngồi hai bên trái phải cậu.

Bạch Trình Húc chỉ tay vào vị trí giữa mình và Lâm Mộc Viễn: "Để bắp rang ở đây đi, tôi cũng muốn ăn."

Lâm Mộc Viễn đặt hộp bắp rang xuống: "Còn nói tôi là tín đồ ăn uống, có giỏi thì cậu đừng có ăn."

Bạch Trình Húc chộp lấy một nắm bắp rang bỏ vào miệng: "Chậc, cậu đừng nhỏ nhen như thế chứ."

Vừa ăn bắp rang, Lâm Mộc Viễn vừa liếc nhìn Tần Thiên Mạch, người đang ngồi bắt chéo chân với vẻ mặt lạnh lùng. Mặc dù ba người cùng đến, nhưng suốt quá trình Tần Thiên Mạch dường như chẳng tham gia gì cả.

Lâm Mộc Viễn tốt bụng hỏi hắn: "Cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?"

Tần Thiên Mạch lười nhác nói: "Hai cậu cứ từ từ ăn đi."

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Lâm Mộc Viễn lại có thể nhanh chóng trở thành bạn với Bạch Trình Húc, thật đúng là hai đứa trẻ chưa chịu lớn.

Xem xong phim, ba người lại dạo quanh trung tâm thương mại một lúc. Khi đi ngang qua dãy máy gắp thú, Lâm Mộc Viễn để ý đến một con hồ ly bông trong đó.

Con hồ ly bông đó là màu trắng, trông rất đáng yêu, có phần giống với nguyên hình của cậu.

"Tôi muốn con hồ ly nhỏ trong máy gắp kia, hai cậu chờ tôi một lát, tôi phải mang nó về nhà."

Lâm Mộc Viễn đổi xong tiền lẻ, hứng thú bắt đầu chơi máy gắp thú.

Thế là trong khoảng thời gian kế tiếp, cậu cứ gắp mãi gắp mãi, nhưng chơi tận hai mươi lần vẫn không gắp được con hồ ly bông kia.

Bạch Trình Húc đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, liền đẩy Lâm Mộc Viễn sang một bên: "Để tôi!"

Mười mấy phút sau, Bạch Trình Húc không gắp được con hồ ly nhưng lại ngoài ý muốn gắp được một con thỏ bông.

"Con hồ ly bông này quá khó gắp, cậu nhìn con thỏ bông này cũng dễ thương mà, hay là cậu lấy tạm nó đi?" Bạch Trình Húc khuyên nhủ, định thuyết phục cậu từ bỏ.

Lâm Mộc Viễn nhìn con thỏ bông trong tay, rồi lại ngước nhìn con hồ ly bông trong máy gắp, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ từ bỏ con hồ ly kia.

Bạch Trình Húc chưa từ bỏ ý định, lại thử thêm mấy lần, nhưng vẫn không thể nào thành công.

"Hay là chúng ta đến cửa hàng thú bông mua một con hồ ly nhỏ đi?" Bạch Trình Húc đề nghị, bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng đủ mua mấy con thú bông luôn rồi.

Hai người gắp mãi mà vẫn không được, Lâm Mộc Viễn đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tần Thiên Mạch: "Hay là cậu thử xem?"

Tần Thiên Mạch vốn chẳng hứng thú với mấy trò này nhưng thấy Lâm Mộc Viễn thích con hồ ly bông đến vậy, hắn miễn cưỡng thử một lần. Đến lần thứ hai, hắn đã thành công gắp được con hồ ly nhỏ ra ngoài.

"Wow, Tần ca cậu lợi hại quá đi!" Lâm Mộc Viễn vui mừng ôm chặt lấy con hồ ly bông, còn hôn nó một cái. Con hồ ly bông này mềm mềm, sờ vào rất thích, đúng kiểu cậu thích!

Bạch Trình Húc không nhịn được giơ ngón cái lên: "Tần ca đúng là cao thủ gắp hồ ly."

Cậu ta và Lâm Mộc Viễn thử bao nhiêu lần cũng không được, vậy mà Tần Thiên Mạch chỉ tuỳ tiện thử thế mà lại thành công.

Lâm Mộc Viễn khẽ giật giật khóe mắt, lời nói của Bạch Trình Húc khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu, gì mà "cao thủ gắp hồ ly" chứ?

Hồ ly bọn cậu đâu dễ "gắp" như vậy.

Sau đó ba người họ lại dạo thêm một vòng quanh trong trung tâm thương mại rồi cùng nhau đến nhà hàng Sơn Hải.

Trên đường đi, Lâm Mộc Viễn tranh thủ tiêm phòng trước cho Tần Thiên Mạch: "Nhà hàng Sơn Hải này thực ra là một nhà hàng theo chủ đề cosplay. Cậu đã từng đọc《 Sơn Hải kinh 》chưa? Trong đó có ghi chép về rất nhiều loại dị thú kỳ lạ. Khách hàng của nhà hàng này đa số đều là những người yêu thích yêu tinh, có thể họ sẽ cosplay thành các loại yêu tinh để đến đây ăn uống. Một lát nữa nếu cậu nhìn thấy thì đừng ngạc nhiên quá đấy nhé."

Bởi vì đây là một nhà hàng dành cho yêu tinh, nên không tránh khỏi việc một số khách trong lúc ăn uống sẽ để lộ ra đặc điểm yêu tinh của mình. Để tránh làm Tần Thiên Mạch bị dọa sợ, Lâm Mộc Viễn quyết định "làm chút công tác chuẩn bị" trước cho hắn.

Tần Thiên Mạch càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, thật sự tồn tại một nhà hàng kỳ lạ như thế à?

Kết quả là ngay khi bọn họ vừa bước vào nhà hàng, một nhân viên phục vụ với đôi tai mèo trên đầu đã mỉm cười bước tới chào đón.

Lâm Mộc Viễn lén quan sát phản ứng của Tần Thiên Mạch. May mắn thay, hắn thực sự coi nhân viên phục vụ này là kẻ yêu thích cosplay.

Nhân viên dẫn họ đến phòng riêng, nhờ vào lời "phổ cập kiến thức" trước đó của Lâm Mộc Viễn. Cho nên trên đường đi, dù nhìn thấy những vị khách với đủ kiểu tai và dáng vẻ kỳ quái của yêu tinh, Tần Thiên Mạch vẫn giữ được vẻ mặt rất bình tĩnh.

Công nhận đạo cụ của họ làm rất giống thật, nhìn qua cứ như thật vậy.

Bạch Trình Húc không thể không khen ngợi sự nhanh trí của Lâm Mộc Viễn. Nếu không có lời "nói dối" của cậu trước đó, Tần Thiên Mạch - một nhân loại bình thường, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trong nhà hàng này chắc chắn sẽ bị sốc.

Vài phút sau, nhân viên phục vụ đến để ghi món.

Tần Thiên Mạch cầm menu nhìn qua một lượt, hắn nhận thấy các món ăn trên menu cũng khá kỳ lạ.

Cái gì mà gà rán linh khí, rau linh khí, trứng linh khí...

Trong lòng Tần Thiên Mạch không khỏi cảm thán, menu nhà hàng này quả thật rất hợp với chủ đề.

"À đúng rồi, ba vị là yêu tinh gì vậy ạ?" Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi, "Tôi có thể gợi ý các món ăn dựa theo sở thích nguyên hình của các vị."

Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc giật mình hoảng hốt. Đm, ở đây còn có một con người bình thường, vậy mà cứ thản nhiên bàn luận về việc mình là yêu tinh gì, thật sự ổn không?!

Phản ứng của Tần Thiên Mạch lại không lớn lắm. Hắn nghĩ đây cũng chỉ là một điểm nhấn của nhà hàng, nơi mỗi khách hàng đều phải đóng vai một loại yêu tinh nào đó.

Chẳng những không bất ngờ, Tần Thiên Mạch còn hứng thú hỏi hai người kia:"Hai cậu nói thử xem, hai cậu là loại yêu tinh gì?"

Bạch Trình Húc ngơ ngác nói: "Tôi là thỏ tinh."

Tần Thiên Mạch quay sang nhìn Lâm Mộc Viễn: "Vậy còn cậu?"

Lâm Mộc Viễn nói một cách ngơ ngác: "Tôi là hồ ly tinh."

Nói xong cậu lập tức đưa tay bịt miệng, đm, tại sao bọn cậu lại lỡ miệng để lộ thân phận dễ dàng như vậy?!

Tần Thiên Mạch chăm chú nhìn Lâm Mộc Viễn, trong đầu vô thức tưởng tượng ra hình ảnh cậu với đôi tai hồ ly trên đầu...

Ừm, hình như có chút đáng yêu?

"Cậu, cậu nhìn tôi làm gì vậy?" Lâm Mộc Viễn bị ánh mắt của hắn làm cho có chút chột dạ.

Tần Thiên Mạch khẽ cười, nói: "Không có gì."

"Vậy anh trai này là yêu tinh gì nhỉ?" Nhân viên phục vụ cười hỏi Tần Thiên Mạch.

Bạch Trình Húc và Lâm Mộc Viễn lập tức quay sang nhìn Tần Thiên Mạch với vẻ mặt căng thẳng.

Tần Thiên Mạch nhập gia tùy tục, "Đã như này, vậy thì tôi là lão hổ tinh."

Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, may mà Tần Thiên Mạch chỉ coi đây như là một trò đùa.

" À, cho chúng tôi một bình rượu hoa quỷ đi." Lâm Mộc Viễn gọi món, mặc dù Tần Thiên Mạch nhanh chóng chấp nhận thiết lập này, nhưng không biết chừng đến lúc nào đó hắn sẽ nhớ lại, cho nên để hắn quên đi hết thảy về hôm nay thì vẫn tốt hơn.

Tần Thiên Mạch nhíu mày, "Vị thành niên không được phép uống rượu."

Lần trước đi du xuân, Lâm Mộc Viễn đã uống say, sau đó còn ôm lấy hắn rên rỉ làm nũng, thật là phiền phức.

Lâm Mộc Viễn nói: "Đây là rượu hoa quả, nồng độ cồn rất thấp, có thể uống như nước ngọt."

Nghe được tên rượu hoa quỷ, nhân viên phục vụ đại khái đoán ra được trong nhóm này có người là con người, vì vậy cũng giải thích thêm: "Đúng vậy, rượu hoa quái có nồng độ cồn rất thấp, bình thường uống sẽ không say được đâu."

Tần Thiên Mạch lúc này mới đồng ý, "Vậy mang một bình tới đây."

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Bạch Trình Húc vui vẻ rót ra ba ly rượu hoa quỷ.

"Nào, chúng ta cạn ly trước đã." Bạch Trình Húc nhiệt tình nâng ly.

Lâm Mộc Viễn nói: "Hay là ăn chút đồ ăn trước rồi hẵng uống?"

Tần Thiên Mạch bây giờ còn chưa ăn một miếng nào, nếu uống say ngay thế này thì có chút tội nghiệp.

Nâng ly rượu lên ngửi thử, Tần Thiên Mạch không nhịn được mà thắc mắc, họ nói là rượu hoa quế* mà sao lại chẳng có tí mùi hoa quế nào cả?

*鬼花酒: rượu hoa quỷ 桂花酒: rượu hoa quếỞ trên tác giả viết là rượu hoa quỷ dưới là rượu hoa quế này không biết nhầm lẫn của tác giả hay là anh Mạch nghe nhầm, tại quỷ (鬼) đọc là guǐ, quế (桂) đọc là guì.

Ba người cụng ly, đột nhiên Tần Thiên Mạch lên tiếng: "Bạch Trình Húc, sau này không được phép dạy hư Lâm Mộc Viễn nữa. Nếu để tôi phát hiện cậu còn rủ rê cậu ấy làm chuyện xấu, tôi sẽ nói với giáo viên chuyện các cậu tìm phụ huynh giả."

Bạch Trình Húc cảm thấy xấu hổ, sao lại có cảm giác như mình vừa dụ dỗ đứa bé ngoan nhà người khác đi làm chuyện xấu, rồi bị phụ huynh bắt quả tang thế này?

"Cậu yên tâm, tôi hứa sau này sẽ không rủ rê Lâm Mộc Viễn làm chuyện xấu nữa." Bạch Trình Húc nghiêm túc cam đoan với hắn.

Sau khi uống hết một ly rượu, Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc đều hồi hộp chờ đợi Tần Thiên Mạch ngã gục, nhưng kết quả là chờ mãi mà Tần Thiên Mạch vẫn không ngã gục.

Tần Thiên Mạch cầm đũa lên nếm thử vài món ăn, định nhận xét rằng đồ ăn ở đây cũng bình thường thôi. Nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn bất ngờ phát hiện Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc đang nhìn mình với vẻ mặt hết sức quái dị.

Lâm Mộc Viễn: Chuyện quái gì đây? Tần Thiên Mạch rõ ràng vừa uống hết một ly rượu hoa quỷ, tại sao lại chưa gục cơ chứ?

Bạch Trình Húc: Aaaaaa, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đụng phải rượu hoa quỷ giả rồi sao? Đm, nếu thật như vậy thì phải khiếu nại nhà hàng này bán hàng giả ngay lập tức!

Tần Thiên Mạch khó hiểu nhìn hai người bọn họ: "Hai cậu không ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?"

Trên đường tới đây, hai người này còn thảo luận mãi về việc đồ ăn ở nhà hàng này ngon cỡ nào. Thế mà bây giờ đồ ăn đã dọn lên rồi thì họ lại chẳng thèm động đũa.

Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc liếc mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ cầm đũa lên ăn. Dù sao thì cũng phải ăn trước đã, dù sao bữa cơm này thật sự rất đắt.

Đợi đến lúc ăn xong, bọn họ vẫn chẳng thấy Tần Thiên Mạch có bất kỳ dấu hiệu ngã gục nào.

Khi tính tiền, Lâm Mộc Viễn không kìm được tò mò hỏi nhân viên phục vụ: "Bạn tôi là người bình thường, sao lúc uống rượu hoa quỷ mà không ngã gục? Các người có chắc là không cầm nhầm rượu không?"

Nhân viên phục vụ đáp: "Không thể nào, trước khi mang lên bàn chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, đó là rượu hoa quỷ bình thường."

Lâm Mộc Viễn vẫn ngờ vực: "Vậy sao bạn tôi lại không ngã gục? Cậu ấy là con người mà."

Nhân viên phục vụ suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ vì bạn của cậu có thể chất đặc biệt, rất ít người trong số con người có linh lực mạnh mẽ, vì vậy một số thứ của yêu tinh không có tác dụng với họ."

Lâm Mộc Viễn kinh ngạc, Tần Thiên Mạch không chỉ có thiên phú học tập trong thế giới loài người, bây giờ lại còn sở hữu linh lực mạnh mẽ nữa? Thế này thì làm sao mà yêu tinh bọn cậu có đất sống được nữa đây?

Thừa dịp Tần Thiên Mạch đi vào nhà vệ sinh, Bạch Trình Húc vội vàng hỏi Lâm Mộc Viễn: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với bình rượu hoa quỷ đó vậy?"

"Nhân viên phục vụ nói rằng một số con người có linh lực rất mạnh cho nên rượu hoa quỷ kia căn bản không có tác dụng với họ."

Bạch Trình Húc kinh ngạc: "Tần Thiên Mạch lại lợi hại đến vậy sao?"

Lâm Mộc Viễn gật đầu, ngẫm lại chuyện hôm nay, cậu cũng cảm thấy hơi sợ. May mà hôm nay bọn họ không để lộ sơ hở trước mặt Tần Thiên Mạch. Nếu không Tần Thiên Mạch sẽ bị cục quản lý yêu tinh cưỡng chế bắt đi, đưa đến bệnh viện yêu tinh để tiến hành xóa ký ức.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể chấp nhận sự tồn tại của yêu tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.