Dưới sự kèm cặp của Tần Thiên Mạch, thành tích học tập của Lâm Mộc Viễn dần dần tiến bộ. Điều khiến cậu cảm thấy hài lòng hơn là từ khi bắt đầu dạy kèm cho cậu, Tần Thiên Mạch rất ít khi trốn học. Không chỉ vậy, hắn còn chăm chỉ nghe giảng trên lớp, thậm chí thỉnh thoảng còn nghiêm túc ghi chép bài.
Cũng chính vì thế, diễn đàn trường học lại nổi lên một làn sóng bàn luận sôi nổi.
【Giáo bá của trường vì tình mà thay đổi, đây đúng là tình yêu làm cảm động lòng người mà!】
【Hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì tình yêu đẹp của người khác.】
【Phát hiện một chi tiết nhỏ, Tần Thiên Mạch và Lâm Mộc Viễn dùng cốc đôi à nha. Một cái đỏ, một cái xanh. Một cái ghi "Uống nhiều nước", còn cái kia ghi "Ăn nhiều cơm."】
【Báo cáo, hai chiếc cốc giữ nhiệt này tôi đã thấy ở siêu thị trường học rồi! Có anh trai nhỏ nào đẹp trai muốn cùng tôi dùng "cốc giữ nhiệt tình yêu" này không?】
Nhờ có bọn họ mà những chiếc cốc giữ nhiệt vốn bị học sinh chê bai là quê mùa ở siêu thị trường bỗng chốc trở thành món hàng hot, bị mua sạch chỉ trong chớp mắt.
Trước những lời bàn tán rôm rả trên diễn đàn, Lâm Mộc Viễn và Tần Thiên Mạch đều chọn cách phớt lờ. Dù sao cũng không phải thật, cứ để họ tự do bàn luận thoải mái.
Tối hôm đó, trong giờ tự học buổi tối, Lâm Mộc Viễn đang ngồi trong lớp ôn bài cho tiết học ngày mai. Đúng vậy, là ôn bài. Giờ đây, cậu không chỉ nắm vững kiến thức trong ngày mà còn có thể dành thời gian ôn tập trước cho ngày mai. So với trước kia, đúng là có tiến bộ vượt bậc.
Đúng lúc này, Vu Hạo vội vàng chạy từ cửa sau vào lớp, ngồi xuống rồi nói Lâm Mộc Viễn: "Không xong rồi! Tôi nghe nói đám lưu manh ở trường nghề sát vách đang chặn Tần Thiên Mạch ở con đường phố Tây!”
Lâm Mộc Viễn không mấy để tâm: "Tần Thiên Mạch không phải hay ra ngoài đánh nhau sao? Có gì ghê gớm đâu.”
Trước đây, trong một lần ngẫu nhiên cậu đã đã tận mắt chứng kiến Tần Thiên Mạch đánh nhau. Với nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau, Tần Thiên Mạch vẫn có chút bản lĩnh, đối phó bằng tay không với ba bốn người không thành vấn đề.
"Nhưng lần này không giống đâu, nghe nói đám người trường nghề còn cầm vũ khí, dao và gậy. Bọn họ lại còn đông người, nếu Tần Thiên Mạch đụng phải bọn họ rất có thể sẽ gặp thiệt thòi.”
Lâm Mộc Viễn nghe vậy, vội vàng ném bút trong tay xuống và lao ra ngoài. Cậu phải đi giúp một tay, không thể để Tần Thiên Mạch bị thương được.
Vội vàng chạy đến hiện trường, hai nhóm người đã bắt đầu đánh nhau.
Nhìn thấy Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch đang đánh nhau liền khựng lại một chút. Đối phương nhân cơ hội Tần Thiên Mạch phân tâm, cầm dao găm đâm thẳng về phía vai hắn.
"Cẩn thận!" Lâm Mộc Viễn không kịp nghĩ ngợi, lao nhanh tới đẩy Tân Thiên Mạch ra. Nhưng mu bàn tay cậu lại bị dao găm của đối phương rạch một đường.
Nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên mu bàn tay Lâm Mộc Viễn, Tần Thiên Mạch nháy mắt nổi giận. Hắn kéo Lâm Mộc Viễn ra sau lưng bảo hộ, nhấc chân đá kẻ vừa gây thương tích cho Lâm Mộc Viễn ngã xuống đất, sau đó cướp lấy dao găm từ tay gã và rạch lên mu bàn tay đối phương một vết tương tự.
Lâm Mộc Viễn chẳng để tâm đến vết thương nhỏ của mình vào mắt, quay người lao vào trận ẩu đả. Cậu ra đòn vừa nhanh vừa độc*, khiến bên họ lập tức chiếm ưu thế rõ rệt nhờ sự gia nhập của Lâm Mộc Viễn.
*là hành động hoặc ra đòn rất nhanh chóng và quyết liệt, đồng thời mang tính sắc bén, hiểm hóc, có hiệu quả mạnh mẽ khiến đối phương khó chống đỡ.
Vu Hạo cũng chạy theo Lâm Mộc Viễn đến đây. Thấy cảnh hỗn loạn của hai nhóm người, hắn ta bỗng nhiên hét lớn: "Cảnh sát đến rồi, mọi người chạy mau!”
Nghe thấy câu này, phía đối phương vốn đã ở thế yếu liền lập tức quay đầu bỏ chạy. Dù sao bọn họ cũng chỉ cố tình đến gây chuyện, nếu thật sự bị cảnh sát bắt, người gặp rắc rối trước tiên sẽ là bọn họ.
"Đám cháu trai này thật không biết xấu hổ, rõ ràng đã hẹn quyết đấu một trận phân thắng bại thế mà giờ lại bỏ chạy như này!" La Minh Du vừa chửi vừa nhổ nước bọt xuống đất.
Tần Thiên Mạch kéo mu bàn tay bị thương của Lâm Mộc Viễn lại, cẩn thận kiểm tra một hồi, rồi cau mày nói: "Vết thương hơi sâu, e là phải khâu vài mũi.”
Lúc này La Minh Du mới chú ý đến vết thương của Lâm Mộc Viễn.
"Chết tiệt, cậu chảy máu rồi!" La Minh Du tức giận không thôi: "Chị dâu, à không, tiểu Lâm, cậu yên tâm, lần sau nếu gặp lại đám cháu trai đó, bọn tôi nhất định sẽ đánh chết bọn chúng, không để cậu bị chịu thương tích oan uổng!”
Những người còn lại nhìn bóng dáng hai người họ rời đi, chỉ biết mặt đối mặt nhìn nhau đầy ngơ ngác.
"Không ngờ chị dâu đánh nhau lợi hại như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong*.”
*mang ý nghĩa không nên đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài.
Vì nguyên nhân từ bài đăng trên diễn đàn lúc trước, La Minh Du từ lâu đã lén gọi Lâm Mộc Viễn là "chị dâu," đám đàn em cũng vì thế mà bắt chước gọi theo.
"Lần này Tần ca thực sự tức giận rồi, mặt anh ấy lúc nãy trông rất khó coi.”
“Nói nhảm, chị dâu bị thương, Tần ca sao có thể không tức giận được?”
"Khoảng thời gian này Tần ca vì chị dâu mà ít trốn học đi đánh nhau. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ Tần ca sẽ cải tà quy chính* mất.”
*là từ bỏ con đường sai trái để trở lại con đường đúng đắn.
“Nếu tao mà có người yêu đẹp như vậy, tao cũng sẽ cải tà quy chính.”
“Tiếc là chị dâu là một thiếu niên yêu thích học tập, nếu không thì với sức mạnh của cậu ấy và Tần ca, phu phu liên thủ*, đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi.”
*vợ chồng phối hợp cùng nhau.
“Được rồi, đừng ngồi đây chém gió nữa.” La Minh Du cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, “Còn một tiết tự học buổi tối, không có việc gì thì trở về lên lớp.”
Tần Thiên Mạch luôn miệng phủ nhận mối quan hệ giữa hắn và Lâm Mộc Viễn, nói cái gì mà chỉ là bạn bè bình thường. Thế mà bây giờ, vừa mới thấy người ta bị thương chút xíu, hắn đã làm như trời sắp sập xuống đến nơi, thật khiến người ta khó mà không nghĩ sâu xa hơn.
Trên đường đến bệnh viện, Lâm Mộc Viễn và Tần Thiên Mạch ngồi ở hàng ghế sau của xe taxi.
Tần Thiên Mạch chau mày, luôn thận trọng từng li từng tí nắm lấy bàn tay bị thương của Lâm Mộc Viễn.
"Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi, đến một phòng khám nhỏ xử lý qua loa là được rồi, không cần phải đi bệnh viện đâu." Lâm Mộc Viễn cảm thấy Tần Thiên Mạch thật sự đang làm quá mọi chuyện lên. Cậu chỉ bị dao rạch một vết, vậy mà nhìn dáng vẻ của Tần Thiên Mạch, cứ như cả cánh tay của cậu bị phế rồi không bằng.
"Phòng khám nhỏ điều kiện không tốt, lỡ nhiễm trùng thì sao?" Tần Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào vết thương của cậu, giọng khàn khàn hỏi: "Vết thương còn đau không?”
Mặc dù vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn có chút đau.
Tần Thiên Mạch cau mày càng chặt hơn: "Cậu có phải bị ngốc không? Biết là có nguy hiểm mà còn xông lên, lần sau đừng có liều lĩnh như thế nữa.”
Lâm Mộc Viễn càng cảm thấy tủi thân hơn: “Tôi bị thương là vì giúp cậu đấy.”
Không những không cảm ơn, mà còn trách móc cậu. Tim nhỏ của tiểu hồ ly bị tổn thương, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Đồ con thú hai chân vô lương tâm*.
*chỉ trích ai đó thiếu tình cảm, lạnh lùng hoặc không biết ơn. "Hai chân thú" ám chỉ con người, dùng để nhấn mạnh sự vô cảm hoặc thái độ không tốt của họ.
Lâm Mộc Viễn quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với Tần Thiên Mạch nửa tiếng!
Cái tay bị thương còn bị hắn nắm chặt, Lâm Mộc Viễn hơi giãy giụa một chút, muốn thoát khỏi tay của Tần Thiên Mạch.
"Đừng làm loạn." Tần Thiên Mạch giữ chặt tay cậu, "Cẩn thận đụng vào vết thương.”
Lâm Mộc Viễn tức giận nói: "Vậy thì cậu buông tay ra đi.”
Nhìn Lâm Mộc Viễn đang phồng má giận dỗi, Tần Thiên Mạch bất lực thở dài, lần đầu tiên nhượng bộ chịu thua: “Được rồi, vừa nãy là lỗi của tôi, tôi không nên nói cậu như vậy.”
Lâm Mộc Viễn hừ lạnh một tiếng.
Tần Thiên Mạch nghe ra tiếng hừ này khác hẳn lúc nãy cậu tức giận, có vẻ cậu đã nguôi giận.
Vết thương của Lâm Mộc Viễn khá sâu, cần phải khâu lại.
Nghĩ đến việc Lâm Mộc Viễn được cưng chiều từ bé, sợ cậu sẽ hoảng sợ khi khâu vết thương. Tần Thiên Mạch ngồi bên cạnh, cố ý nói chuyện để phân tán sự chú ý của cậu.
Nhìn Tần Thiên Mạch lo lắng đến mức cuống cuồng lên không biết làm gì, Lâm Mộc Viễn bịa ra một cái cớ để đuổi hắn ra ngoài.
Bác sĩ phụ trách khâu vết thương tiện miệng hỏi: "Cậu bạn kia là bạn trai của em à?”
Lâm Mộc Viễn lập tức phản bác: "Không phải.”
Bạn học trong trường ghép CP lung tung thì thôi đi, sao ngay cả bác sĩ cũng bắt đầu không bình thường vậy trời?
"Tiểu tử à, em không cần phải ngại đâu.” Bác sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt như đã nhìn thấu hết mọi chuyện: “Cậu bạn kia vừa nãy nhìn em với ánh mắt đầy thương xót, cậu ấy hận không thể chịu khổ thay em. Chỉ cần một cái liếc mắt là đã thấy tình cảm giữa hai đứa không hề bình thường.”
Lâm Mộc Viễn âm thầm lẩm bẩm trong lòng: ánh mắt của Tần Thiên Mạch đâu phải là đau lòng gì chứ, rõ ràng là ánh mắt chột dạ. Dù sao thì cậu cũng vì hắn mà bị thương.
"Xong rồi, mấy ngày tới nhớ đừng để vết thương dính nước." Sau khi khâu xong, bác sĩ còn kê thêm thuốc chống viêm và thuốc giảm đau cho cậu.
Lâm Mộc Viễn lặng lẽ ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, chờ Tần Thiên Mạch đi nộp tiền và lấy thuốc. Nhìn bàn tay bị thương của mình, cậu vẫn không thể hiểu nổi tại sao lúc đó mình lại không chút do dự mà lao lên chắn thay cho Tần Thiên Mạch.
Chậc, vết thương này đúng là đau thật.
Lần này, Tần Thiên Mạch nợ cậu một ân tình lớn rồi.
Lúc Tần Thiên Mạch quay lại, hắn liền thấy Lâm Mộc Viễn cúi đầu ngồi một mình ở chỗ đó trông thật cô đơn lẻ loi, nhìn qua có chút đáng thương.
Khoảnh khắc đó, Tần Thiên Mạch bỗng nhiên rất muốn tiến lên ôm cậu vào lòng, an ủi cậu thật tốt, cùng cậu gánh vác hết thảy nỗi buồn phiền và không vui.
Giờ phút này, Lâm Mộc Viễn thực sự cảm thấy có chút phiền muộn. Vết thương tuy không sâu nhưng cũng phải nửa tháng sau mới có thể cắt chỉ. May mà bị thương ở tay trái, nếu là tay phải thì cậu không thể viết bài, ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập.
Hơn nữa, để không làm anh trai lo lắng, trước khi tháo chỉ, cậu không thể về nhà.
Trên đường trở về, hai người ngồi trong xe chẳng không nói lời nào.
Khi thuốc tê hết tác dụng, cơn đau nhói từ vết thương liên tục truyền tới, đau đến mức khiến Lâm Mộc Viễn cảm thấy có chút bực bội.
"Mấy ngày tới cậu phải phục vụ tôi từ ăn uống đến sinh hoạt." Lâm Mộc Viễn không vui nói với Tần Thiên Mạch.
Nếu Tần Thiên Mạch dám không đồng ý, thì đời hắn coi như tàn!
May thay, Tần Thiên Mạch không từ chối. Hắn gật đầu đáp: "Tôi biết rồi.”
Lâm Mộc Viễn âm thầm tính toán, lần này phải nhân cơ hội để hành hạ Tần Thiên Mạch một phen mới được. Cậu vẫn nhớ như in hồi mới quen, Tần Thiên Mạch đã ép cậu làm chân sai vặt, bắt cậu giặt đồ, nấu cơm các thứ. Giờ đây phong thủy luân chuyển*, cuối cùng cũng đến lượt cậu báo thù.
*là mang ý nghĩa vận may, vận mệnh của con người không cố định mà thay đổi theo thời gian, lúc thịnh lúc suy, không ai gặp may mắn mãi mãi và cũng không ai gặp xui xẻo mãi mãi.
Nếu Tần Thiên Mạch biết được suy nghĩ trong lòng Lâm Mộc Viễn lúc này, khẳng định hắn sẽ không để yên mà "tính sổ" cậu thật kỹ.
Từ khi dọn đến ở chung tới giờ, Lâm Mộc Viễn mới chỉ vào bếp đúng một lần ngay ngày đầu tiên. Kết quả cơm nấu không thành, ngược lại cậu suýt nữa còn làm nổ tung cả phòng bếp của Tần Thiên Mạch.
Về sau bọn họ hầu như đều ăn thức ăn bên ngoài, dạo trước Lâm Mộc Viễn bị đau dạ dày, vì sức khỏe của cậu, Tần Thiên Mạch bắt đầu chăm chỉ học nấu ăn. Lâm Mộc Viễn thỉnh thoảng cũng giúp rửa bát, nhưng cũng làm vỡ không ít bát đĩa của Tần Thiên Mạch.
Không thể không nói, khả năng làm việc nhà của Lâm Mộc Viễn đúng là một phế vật chiến năm* trong việc nhà.
*dùng để chỉ những người cực kỳ yếu kém, bất tài, vô dụng trong một lĩnh vực nào đó.
Bọn họ sống chung với nhau, về cơ bản đều là Tần Thiên Mạch phục vụ cậu.
Về nhà, Lâm Mộc Viễn uống thuốc giảm đau xong thì không nhịn được cảm giác buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, mắt Lâm Mộc Viễn bắt đầu hiện lên một tầng hơi nước.
Tần Thiên Mạch rót cho cậu một ly sữa bò: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
“Không được, tôi còn bài tập vật lý chưa làm.” Lâm Mộc Viễn vốn định làm bài tập vật lý trong tiết tự học buổi tối thứ hai nhưng cuối cùng lại gặp phải chuyện rắc rối này.
Nhìn Lâm Mộc Viễn buồn ngủ đến mức mắt gần như không mở nổi, Tần Thiên Mạch bất đắc dĩ nói: “Bài tập để tôi làm giúp cậu. Uống xong sữa thì về phòng ngủ đi.”
“Thế thì cảm ơn cậu nhé.” Lâm Mộc Viễn nhận lấy ly sữa hắn đưa, uống một hơi hết sạch. Uống xong, khóe miệng cậu còn dính một vệt sữa trắng, Lâm Mộc Viễn thè lưỡi ra liếm nhẹ.
Nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại đó, yết hầu của Tần Thiên Mạch khẽ động, sau đó hắn vội vàng cầm lấy cái ly, bước nhanh vào phòng bếp.
Khi đang rửa cốc, trong đầu Tần Thiên Mạch không ngừng hiện lên cảnh Lâm Mộc Viễn liếm vệt sữa vừa nãy. Thậm chí, hắn còn thoáng nghĩ đến việc muốn hôn cậu thật mạnh.
Tần Thiên Mạch nhịn không được ở trong lòng chửi mình đê tiện.
Sau khi cố gắng ổn định tâm trạng, hắn từ phòng bếp đi ra. Vừa lau khô tay, hắn liền nghe thấy tiếng Lâm Mộc Viễn gọi mình.
Khi bước vào phòng của Lâm Mộc Viễn, hắn liền thấy cậu đang loay hoay dùng một tay thay đồ ngủ, chiếc áo đang bị mắc lại trên cánh tay cậu.
“Qua đây giúp tôi đi, một tay không tiện, cởi áo mãi không được.”Lâm Mộc Viễn nhìn Tần Thiên Mạch với ánh mắt cầu cứu.
Tần Thiên Mạch bước tới, giúp Lâm Mộc Viễn cởi áo ra. Làn da trắng mịn trước mắt khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, cảm giác vừa nãy mới bình ổn lại bùng lên dữ dội!
Động tác hắn cứng ngắc giúp Lâm Mộc Viễn thay đồ xong rồi lập tức rời khỏi phòng cậu như đang chạy trốn, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.
Lâm Mộc Viễn nằm trên giường, ôm chặt con thú nhồi bông hình hồ ly nhỏ. Kể từ khi có con thú nhồi bông này, mỗi tối khi ngủ cậu đều phải ôm nó.
Ài, lúc ấy cậu nghĩ cái gì mà lại lao lên chắn cho hắn chứ?
Nghĩ kỹ lại, nếu bắt cậu phải trơ mắt nhìn Tần Thiên Mạch bị thương, cậu chắc chắn không làm được. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của tình bạn: thà bản thân bị thương cũng không muốn thấy bạn mình gặp nguy hiểm. Xem ra, tình bạn giữa cậu và Tần Thiên Mạch đã có một bước tiến triển vượt bậc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]