Những tưởng sau khi nói xong câu đó, Tuấn Anh sẽ nghiêm túc rời đi, nhưng không.
Cậu ấy quay lại bất ngờ cỡ chừng chục lần nữa.
Khi thì hôn má, lúc thì hôn mi. Tuấn Anh đặt nụ hôn chóng vánh lên khắp khuôn mặt của tôi rồi bỏ chạy như bị chó đuổi.
Phải đến lần cuối cùng, sau khi hôn trộm lên khoé môi đồng thời nghe được tiếng bẻ khớp tay 'răng rắc' của tôi thì Tuấn Anh mới chịu biến mất hẳn.
Cậu ấy nói: "Tuần sau tôi lại đến thăm em."
Mặt tôi chằm dằm, nãy giờ bị tên tàn phế này quần cho quá mất sức, hổn hển hỏi: "Cậu lấy tư cách gì mà đến thăm tôi?" Đến đòi nợ thì có!
Cậu ấy đáp: "Em cho tôi tư cách gì?"
Tôi mắng sang: "Cậu là thằng khốn nạn!"
"Được. Rất vinh hạnh." Tuấn Anh gật đầu, "Chủ nhật tuần sau, thằng khốn này sẽ đến thăm em."
Lúc đứng ở cửa còn đưa bàn tay phải nâng cao, lòng bàn tay úp xuống, ngón giữa chạm đuôi chân mày, sống lưng thẳng tắp, đứng nghiêm y như chào cờ vậy mà khoé miệng cong lên thấy rõ. Trước khi đóng cửa còn nghiêng đầu, nhướng mày, hất bàn tay lên cao chào tôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại tôi thấy Tuấn Anh vui vẻ như vậy. Tuy không phải cười tự nhiên hé môi hay hở răng rạng rỡ như lúc nhỏ nhưng ít nhất khuôn mặt cũng không còn cứng nhắc như lão cán bộ nghiêm nghị nữa.
Tôi đợi rất lâu cho đến khi xung quanh yên tĩnh hẳn mới dám thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3386885/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.