Trái tim tôi chết lặng.
Không ngờ chính miệng cậu ấy lại thừa nhận trước mặt mình với một giọng điệu tự tin như chuyện đáng ăn mừng đến thế?
Tuấn Anh khác xưa quá!
Cậu ấy không tôn trọng tôi nữa ư?
Trước kia lúc nào Tuấn Anh cũng nói, trân trọng tôi là việc cậu ấy đặt lên hàng đầu.
Liên kết tất cả sự việc, chẳng lẽ Tuấn Anh quyết tâm thu nạp tôi làm vợ lẽ giống trong phim phong kiến thời xưa sao?
Có lẽ là vậy thật.
Với một gia đình quyền quý thì không gì là không thể cả.
Chắc chắn chín năm qua, Tuấn Anh đã mải miết đấu tranh với cả hai bên dòng họ để xin được lấy một người con trai về làm thiếp thất.
Nhưng còn tôi thì sao? Cậu ấy đã hỏi ý tôi chưa?
"Tôi không đồng ý." Lúc nói ra lời này, tôi phải giật thót tim vì Tuấn Anh đã lại ngồi quỳ trước mặt mình từ khi nào rồi.
Cậu ấy không chạm vào tôi nữa nhưng khuôn mặt lo âu vô cùng, nhìn lên hỏi: "Em không đồng ý chuyện gì? Chuyện tôi có gia đình ư? An à, trạng thái tinh thần lẫn cơ thể của em bây giờ không tốt lắm. Nếu em không muốn nói chuyện nữa thì nghỉ ngơi đi, cuối tuần sau tôi lại đến. Lần tới tôi mang cho em thực phẩm bổ máu, bổ não nhé? Em đừng suy nghĩ nhiều mà hại thân, những gì em không thích thì tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép em."
Đầu tôi ong lên, mơ màng vội vàng lẩm bẩm nói nhanh: "Không được không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3379436/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.