Anh ấy ngây ra giây lát rồi bật cười.
Không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em biết bố mẹ thằng Tuấn Anh cũng cho vay ngoài chứ?"
Tôi gật gật đầu.
"Vậy nhà nó là dân giang hồ à?"
Tôi giật hết cả mình, vội vàng lắc đầu, "Không phải. Gia đình nhà cậu ấy rất tử tế, vô cùng tốt bụng."
"Vậy anh không phải người tử tế? Bụng anh xấu lắm hả?" Anh Hùng nhướng mày.
Tôi há hốc miệng, lại vội vã xua tay, "Em không có ý đó mà."
"Ha ha ha..." Anh Hùng cười lớn, tiếp tục xoa đầu tôi, mãi sau mới nhẹ nhàng giải thích.
"Nghe em hỏi vậy là anh biết thằng Tuấn Anh chưa kể gì rồi. Anh cũng giống như nhà anh Tuấn Phong thôi, kinh doanh vài ba thứ lặt vặt, dư ra thì cho vay cho mượn. Em còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa suy nghĩ tới được, nhưng anh hỏi đơn giản, nếu em cho người ta mượn tiền rồi người ta quỵt luôn thì em có đi đòi không hay em làm phước cho họ luôn?"
Anh ấy hỏi nhưng không chừa cho tôi một hai giây để trả lời mà nói thay luôn: "Em phải đòi. Sống ở đời nếu hiền lành quá thì người khác sẽ leo lên đầu mình ngồi chứ không ai sụt sùi biết ơn vì em thánh thiện đâu An à, thay vào đó nó sẽ bắc loa rêu rao khắp nơi rằng 'ở đây có một thằng ngu' sau đó lũ đục nước béo cò sẽ lũ lượt kéo đến lợi dụng em thêm hết lần này đến lần khác. Dĩ nhiên cuộc đời này không phải ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3354785/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.