Mảnh đất trống bên cạnh quán ùn ùn xe tải nối đuôi nhau chở vật liệu đến đổ móng, anh Thịnh nói "bên cạnh mở quán karaoke."
Ôi trời ơi! Thời buổi cạnh tranh tàn khốc! Mới hôm bữa anh Hùng còn mơ tưởng "thâu tóm toàn bộ mảng ăn chơi ở huyện" mà hôm nay chỗ đất rộng tới nỗi đạp xe giãn háng mới tới cuối đường đã hì hục mở tiệm kinh doanh mặt hàng ca hát y chang rồi.
Tôi sốt ruột, như đứng đống lửa tựa ngồi đống than, chỉ mong mau hết giờ làm để đạp đi méc anh Hùng thôi. Đất vừa to vừa ngay mặt đường quốc lộ thế này thì đúng là đối thủ đáng gờm.
Nhưng còn chưa kịp đi mách lẻo thì thấy anh Tuấn Minh theo xe chở đá tới, còn quẳng cho tôi một tập thiết kế, nhờ tôi góp ý.
Câu này nghe quen quen.
Bên tình nghĩa, bên hiếu đạo, phải chọn bên nào đây?
Anh Tuấn Minh có công dạy võ uốn nắn cho tôi từng chút một, thiên vị rõ ràng giữa cả mấy lớp mấy chục người. Nhưng anh Hùng cũng vô cùng tốt, lại còn là vị cha hờ kính yêu trên trường bao che tội lỗi cho tôi nữa chứ.
Tôi khóc ròng trong lòng, bắt đầu suy xét lấy Tuấn Anh làm trung tâm.
Tuấn Anh có đi học võ nhưng 80% là thầy Khương dạy còn anh Tuấn Minh thì chắc chắn không, bởi vì anh ấy trước đây ở ngoài Bắc, thi đấu xong mới về đây sống. Vậy tôi sẽ theo phe anh Hùng, bởi vì khi Tuấn Anh còn ở đây thì chắc chắn thân thiết với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3352914/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.