Từ ngày có anh Vương lực lưỡng, ba tôi lành tính hẳn. Vì cứ chuẩn bị chuồn ra khỏi nhà là anh ấy khoác vai ngồi tâm sự mỏng, cuối cùng phải ở lại phụ mẹ bán hàng. Có anh ấy canh nhà nên ba không tòm tem lấy tiền được ban ngày, vậy là đêm đến hủ hỉ bảo mẹ tôi đuổi việc đi chứ trả lương tốn kém lắm, từ nay về sau ba hứa sửa đổi sẽ ở nhà chăm chỉ làm việc. Mẹ nghe vậy thì cân nhắc, thử mở lời hỏi anh Vương xem bao ăn tối luôn có được không? Như thế thì anh về nhà đỡ một bữa cơm, mà thời gian níu kéo anh ở thêm nhà tôi được một, hai tiếng nữa, ba biết sợ cũng vào nề nếp hơn. Bữa giờ nhà tôi không phải tiết kiệm mà là sợ anh ấy cần về nhà ăn tối bên gia đình cho ấm cúng.
Anh Vương nói: "Cháu ngủ lại còn được nữa là, nhưng mà cháu ăn nhiều tốn kém, cô cứ trừ vào tiền lương đi nhé."
Vậy là anh ấy đồng ý ăn tối ở nhà tôi, mẹ nghe câu đầu thì thắc mắc, lâu nay cứ tưởng nhà anh ấy cũng ngay đầu dốc gần đây thôi, sao lại nói ngủ lại cũng được?
Anh Vương đáp, "Nhà cháu ở thôn 3B mà. Trên dốc là nhà chú cháu thôi."
Vậy thì cũng xa chứ gần gì đâu. Đang tính ngỏ lời hỏi ý kêu anh ấy ngủ lại, sợ đi xa nguy hiểm thì An Bình nhảy cẫng lên, lâu nay thân thiết với anh Vương lắm, "Vậy mày ở lại nhà tao, tối ngủ phòng tao, cuối tuần rồi về chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/3355343/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.