Hồi nhỏ nhà nghèo, ba mẹ thường xuyên lên nương nên tôi phải tự lăn lóc sớm. Cái gì không biết chứ chăm em, thổi cơm, làm ba cái bánh vớ vẩn ngoáy bột, thêm bơ, trộn đường tôi cân hết. Vậy là hì hục lấy hũ bột mì của mẹ ngồi nặn bánh đem chiên. Tôi quyết định sẽ chơi với Tuấn Anh nên phải làm quà tặng cậu ấy. Tôi đã biết vị trí ngồi của Tuấn Anh rồi nên định bụng lúc Tuấn Anh ra ngoài chơi sẽ lén lút nhét vào ngăn bàn, nhưng khi tới lớp thấy cậu ấy đang ngồi ở đó thì lại ngại. Tôi vờ như không quen, đi lướt qua về chỗ mình ngồi.
Nhưng còn chưa cởi cặp xong đã thấy Tuấn Anh lù lù đứng sau lưng, hỏi: "tớ ngồi ở đây được không?"
Tôi trợn mắt xua tay: "không được nha. Đây là chỗ của tớ mà. Tớ không muốn đổi chỗ đâu."
Tuấn Anh cười: "không phải. Ý tớ là chỉ ngồi nói chuyện đến khi trống đánh vào lớp thôi. Có được không?"
Tôi nhìn sang bên cạnh thấy Cường đang ngồi gọt bút chì, cứ nghĩ tới lần nó lấy bút đâm vào chân là lại thấy thốn hết cả người, không dám lấn sang bên nó nữa, nhưng đã muốn làm bạn với Tuấn Anh thì không được từ chối. Vậy là hai chúng tôi chen chúc trong một chỗ ngồi bé tí. Lúc này nhìn gần tôi mới thấy mắt Tuấn Anh không những to tròn đen láy mà lông mi còn dài rậm cong vút nữa. Rõ ràng là tôi muốn cho người ta bánh trước nhưng vẫn làm bộ hỏi Tuấn Anh muốn nói cái gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926643/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.