Tôi ỉu xìu: "nói láo."
"Tớ nói thật." Tuấn Anh rướn người qua thơm chụt một cái lên đuôi mắt tôi.
Tôi giật mình, trái tim nảy lên tới nóc nhà, cả người mơ màng. Cậu ấy thơm mình giống Diệu Hiền quá. Nhưng tôi với Diệu Hiền thơm thơm nhau là hồi bé tí tẹo cơ. Như này có tính là ngoại tình không? Vậy là mình có hai vợ à? Tôi định hỏi sao Tuấn Anh thơm mình? Cậu ấy có muốn làm vợ tôi không để tôi còn đi hỏi ý kiến Diệu Hiền nữa.
Ai ngờ Tuấn Anh lại chạm tay lên mặt tôi, ngay chỗ đặt môi hồi nãy, nói: "trên mặt An có bông hoa. Ở chỗ này. Tớ thấy An đẹp nhất trên đời."
Tôi bất giác chạm tay lên vết bớt đỏ của mình, men theo ngón tay cậu ấy vẽ vòng vòng trên mặt. Đúng là theo năm tháng vết bớt có nhạt hơn nhưng vẫn còn nhìn rõ lắm. Tôi nhìn mắt Tuấn Anh chăm chú, hỏi xem cậu ấy nói thật không. Tuấn Anh giơ tay quá đầu thề, bảo rằng nói sai bị sét đánh chết. Tôi còn nhỏ chưa hiểu được việc không nên nói xui xẻo, chỉ biết rằng thề như thế chắc chắn là thấy mình đẹp thật rồi. Ngoài ông bà, ba mẹ ra thì Tuấn Anh là người duy nhất thấy tôi đẹp đó. Tôi càng ngày càng thích chơi với cậu ấy. Được khen đến sướng điên người, quên mất cả việc sắp không gặp người ta nữa rồi.
"Hồi nhỏ tớ rất thích nhìn An, nhưng tụi mình học khác lớp, giờ tớ ra chơi thì An phải vào lớp, giờ tớ ở trong lớp thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926641/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.