Đêm đông gió bão sét đánh ngang trời năm đó, thôn Ngọc Hoài chào đón một bé trai kì dị. Kì ở chỗ sinh ra lại không biết khóc, dị ở chỗ trên mặt trái có vết bớt đỏ thẫm chạy dọc nửa mắt kéo ngược lên thái dương, còn tấm lưng thì khỏi nói, bớt xám xanh bít kín mít cả.
Trong gian nhà gỗ chật ních người, ai nấy xúm vào nhìn đứa nhỏ sinh non bé như nắm tay nằm ngoan ngoãn trên giường. Có người tặc lưỡi tiếc nuối, "nhìn cũng kháu khỉnh như thế mà trên mặt có sẹo rồi."
Một người phụ nữ nghe thấy vậy liền đập tay người kia một cái, nói: "phủ phui cái mồm bà đi! Đây là bớt, không phải sẹo, này mai mốt lớn nó hết."
Người này nghe thấy vậy thì chột dạ đưa tay bịt lấy miệng, ngó nghiêng vào trong xem em dâu mình có nghe thấy không, cười hì hì nói hạ giọng: "bớt đen sau lưng may ra thì đỡ chứ trên mặt thế này thì mơ đi." Nghĩ sao lại bĩu môi thêm vào một câu: "mặt gãy trán dô lớn lên xấu!"
Còn chưa ngậm mồm vào được đã bị cái gì đập vào phía sau, lưng chấn đau điếng người.
Người đàn ông mái tóc hoa râm đứng đằng sau còn mặc bộ đồ áo mưa ướt tầm tã, chưa kịp thay ra đã nghe mụ đàn bà chanh chua này nói xấu cháu nội mình, cũng chẳng nể mặt mũi họ bên đằng sui gia, cầm mũ cối phang tới. "Con nít mới sinh mà mày trù ẻo nó!" Ông vừa mắng vừa sấn tới, mặc kệ người ta xin lỗi, mọi người chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926645/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.