Tôi nghe thấy vậy thì cả người như bị điện cao áp giật cho tê tái, vừa nhảy lui lại vừa đẩy cậu ấy một cái nằm ngã ngửa xuống nệm.
Cậu ấy cười ha ha vươn tay nắm lấy bàn tay tôi kéo xuống, tôi chới với cũng ngã xuống bên cạnh.
Chúng tôi nằm nghiêng đối mặt nhau. Tôi vẫn còn hoảng hốt vì giờ mới nhận ra hồi nãy giờ mình còn ngồi lên đùi cậu ấy.
Tuấn Anh dùng mấy ngón tay vuốt nhẹ má tôi, cũng ngưng cười, lên tiếng hỏi dịu dàng: "chân còn đau nhiều không?"
Tôi nhớ lại cú nhảy như cóc ghẻ ban nãy thì mỉm cười, lắc đầu.
Giọng cậu ấy trầm ấm thủ thỉ bên tai.
"An à, sắp đến giờ phải đưa An về nhà rồi. An định không cho Tuấn Anh xem thật sao?"
"Lúc về rồi An có hối hận không?"
"Tuấn Anh thì có."
"Muốn quan tâm An nhiều hơn nhưng An không đồng ý."
"Ngày mai không có cơ hội nữa rồi. An sẽ lại cậy mạnh, rồi né tránh."
"Mỗi phút, mỗi giây ở bên An đều cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh."
"Người An thơm quá!"
"An đang nằm trên giường của Tuấn Anh đó."
"Chút An đi rồi Tuấn Anh sẽ không về nhà nữa, hôm nay tới đây ngủ chắc là ngon lắm."
"Cảm giác như An vẫn còn nằm bên cạnh Tuấn Anh. Như lúc này... như bây giờ..."
"Tuấn Anh chỉ là muốn biết An đã chịu thương tổn tới mức nào."
"Để không phải lo lắng bồn chồn một cách vô ích nữa."
"Không muốn thành kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926588/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.