Tuấn Anh đỡ tôi ngồi dựa vào gốc cây sau đó vươn tay kéo áo khoác ngoài của tôi xuống, muốn tôi thay ra để mặc vào áo khoác của cậu ấy.
Trong quá trình đó chúng tôi vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt nhau. Cậu ấy thao tác rất nhẹ nhàng chậm chạp như thể sợ tôi thêm thương tổn, cũng như thể ánh mắt dịu dàng này vẫn luôn âm thầm hỏi ý tôi, rằng mỗi ân cần này cậu ấy có được cho phép hay không.
Tuấn Anh là ngoại lệ duy nhất của tôi. Miễn là người này thì làm gì tôi cũng đồng ý.
Từ sáng tới giờ Tuấn Anh chỉ mặc áo sơ mi, buổi sáng màu trắng, tối mặc màu đen, bây giờ để ý mới thấy đã khoác thêm áo gió màu xanh dương tối màu bên ngoài. Chắc là luôn cất trong balo?
Khi áo trượt xuống cổ tay, tôi hơi nhíu mày chặn lại. Trời bây giờ vẫn chưa tối hẳn, tôi không muốn cậu ấy biết trên người mình có vết thương. Nhưng tôi lo thừa quá. Tuấn Anh đã hoàn toàn biết rõ ràng tường tận.
Cậu ấy nói: "áo này hư rồi, cũng dơ rồi. Ngoan! Tuấn Anh cởi nhẹ thôi, sẽ không đau."
Thấy tôi gật đầu rồi cậu ấy mới luồn ngón tay cẩn thận kéo rộng bo thun để khỏi cọ vào tay tôi sau đó mới kéo tay áo ra ngoài.
Tuấn Anh hỏi: "vứt nó đi được không?"
Tôi gật đầu.
Nếu cậu ấy không hỏi thì tôi cũng muốn giục bỏ. Cảm giác gã kia từng chạm qua là lại muốn nôn. Vừa nghĩ đến đó là nhợn miệng, tôi đứng loạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-ban-noi-toi-giong-cho-cua-cau-ay/2926589/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.