Ân ái ở bờ sông, dã chiến, lên đỉnh hai lần, phía trước bắn một lần
Những lúc không đánh trận, hàng ngày Bùi Ngọc và quân y lên ngọn núi gần đó hái thuốc.
Mỗi ngày y đều ở trên núi cho đến chiều, sau đó đeo một gùi thảo dược lớn về quân doanh.
Chạng vạng tối, Bùi Ngọc về doanh trướng thay đồ chuẩn bị ăn cơm.
Lúc thay quần áo, y không chú ý có người âm thầm chạy vào lều ôm chầm mình từ phía sau.
Bùi Ngọc giật mình hét lên rồi quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Phong.
"Hàn Phong!" Bùi Ngọc kinh ngạc kêu lên, định ôm cổ Hàn Phong nhưng lại sợ bị người khác thấy, y nhìn ra ngoài lều, thấy không có ai mới dám ôm Hàn Phong, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới lấy ít thuốc trị thương, nhân tiện gặp ngươi luôn."
"Thuốc trị thương? Ngươi bị thương à? Bị thương chỗ nào?"
Bùi Ngọc lập tức kiểm tra thân thể Hàn Phong, Hàn Phong nắm tay y: "Ta không bị thương, thuốc này không phải lấy cho ta mà là cho tướng quân, ngươi ra bờ sông chờ ta nhé, đưa thuốc xong ta sẽ đến tìm ngươi."
Bùi Ngọc gật đầu, Hàn Phong hôn lên trán y một cái rồi đi ngay.
Buổi tối Bùi Ngọc không ăn cơm mà chỉ lấy một cái bánh rồi tới bờ sông cách quân doanh không xa chờ Hàn Phong.
Ban đêm binh sĩ trong quân doanh hay vào thành Ninh Xuyên chơi bời uống rượu, rất ít người đến bờ sông.
Bùi Ngọc ngồi trên bờ ăn bánh, lúc này Hàn Phong mới tới.
Hắn vừa đến đã kéo Bùi Ngọc ngồi xuống rồi thần bí lấy từ trong ngực ra một gói giấy.
Bùi Ngọc nhìn gói giấy kia hỏi: "Gì vậy?"
Hàn Phong mở gói giấy ra, bên trong là mấy cái bánh ngọt tinh xảo: "Đây là bánh Thang phu nhân làm đấy, lúc Thang Bình tìm ta nói chuyện thì Thang phu nhân đem bánh tới, ta ăn một cái rồi khen ngon, ai ngờ Thang phu nhân cho ta hết luôn, mau nếm thử đi."
Y lập tức cười vui vẻ, vừa ăn vừa gật gù: "Ngon, ngon lắm Hàn Phong."
Hàn Phong cười xoa đầu Bùi Ngọc: "Chờ mấy ngày nữa phát lương, ta sẽ dẫn ngươi vào thành ăn điểm tâm, ngươi thích gì cũng mua cho ngươi hết."
Bùi Ngọc vui vẻ gật đầu, từ khi sống lại y chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến vậy.
"Ngươi ở hậu doanh thấy thế nào? Có ai bắt nạt ngươi không?"
Bùi Ngọc lắc đầu: "Không, dạo này không đánh trận nên mỗi ngày ta theo quân y lên núi hái thuốc, cũng chẳng gặp ai cả."
"Vậy là tốt rồi," Hàn Phong xoa má Bùi Ngọc, "Ta chỉ sợ ngươi bị bắt nạt thôi."
Bùi Ngọc ăn một cái bánh rồi nhét chỗ còn lại vào ngực.
Hàn Phong hỏi y: "Sao thế? Không ngon à?"
"Không phải, mỗi ngày ăn một cái thôi, nếu vậy ngày nào cũng có bánh ăn."
Hàn Phong cười: "Sao ngươi giống trẻ con thế."
Hắn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Bùi Ngọc, nhìn vào đôi mắt trong veo của y rồi đặt một nụ hôn lên trán y: "A Ngọc, tuy bây giờ chẳng có gì trong tay nhưng ta thấy vui lắm, vui hơn bao giờ hết."
Bùi Ngọc cười ôm eo Hàn Phong, rúc vào ngực hắn nói: "Ta cũng vậy, Hàn Phong, có ngươi ở đây ta chẳng sợ gì cả. Chờ ta khỏe lại sẽ theo ngươi ra chiến trường, chúng ta cùng nhau giết địch."
"Được, chúng ta sẽ cùng ra chiến trường."
Hàn Phong ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, một cơn gió lạnh thổi qua xua tan cái nóng ngày hè.
Hàn Phong cúi đầu hôn Bùi Ngọc, mới đầu chỉ hôn cho thỏa nỗi mong nhớ mấy ngày qua.
Nhưng một khi đã hôn, hắn không muốn buông y ra nữa mà tiến hành bước kế tiếp.
Hắn bế Bùi Ngọc ngồi lên đùi mình, vật cứng chĩa vào người y.
Tất nhiên Bùi Ngọc cũng biết Hàn Phong muốn làm gì, thế là ôm cổ hắn chủ động cọ xát vật cứng.
Cọ một hồi, lỗ dâm co thắt càng lúc càng ngứa.
Bùi Ngọc dứt khoát buông Hàn Phong ra rồi cởi quần ngay trước mặt hắn, cầm gậy thịt của Hàn Phong cắm vào lỗ dâm.
Không có khúc dạo đầu, không có bôi trơn, cứ thế nhét thẳng vào nên hơi đau.
Bùi Ngọc thích cảm giác đau này vì có thể cảm nhận rõ dương vật Hàn Phong nằm trong cơ thể mình.
Hàn Phong chỉ lộ ra mỗi dương vật bị lỗ dâm nuốt chửng, còn đôi chân trắng mịn của Bùi Ngọc lại hoàn toàn bại lộ, dù xung quanh vắng vẻ nhưng Hàn Phong vẫn không muốn để lộ cảnh đẹp này, thế là cởi áo choàng che kín thân dưới Bùi Ngọc.
Dương vật tiến vào lỗ dâm chặt khít ấm áp làm hắn sảng khoái cực kỳ, nhịn không được ôm eo Bùi Ngọc thúc lên.
"A Ngọc, sướng quá."
Hắn bóp eo Bùi Ngọc rồi hôn y, tay luồn vào áo sờ soạng núm vú.
Thân thể Bùi Ngọc nóng hổi, núm vú cương cứng, Hàn Phong ngậm núm vú y cắn nhẹ, đầu lưỡi gảy lên gảy xuống.
Bùi Ngọc bị Hàn Phong liếm làm cả người tê dại, ngửa đầu thở dốc một tiếng, ưỡn ngực nhét vú vào miệng Hàn Phong, muốn hắn liếm mạnh hơn.
Hàn Phong bóp núm vú còn lại của y, đầu lưỡi đảo quanh trêu chọc.
Lỗ dâm nhịn không được co thắt, càng lúc càng chảy ra nhiều nước dâm hơn.
"Ưm, sướng quá, phu quân liếm ta sướng quá, phía dưới sắp lên đỉnh rồi."
"Phu quân...... Phu quân."
Hàn Phong bị tiếng rên của Bùi Ngọc làm toàn thân nóng bừng, bóp eo y đâm rút tới tấp, lỗ dâm phát ra tiếng lép nhép, nước dâm văng khắp nơi.
Bùi Ngọc ôm cổ Hàn Phong, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Dương vật lớn của phu quân chơi ta sướng quá, ưm...... Phía dưới bị phu quân chơi ra nước rồi, phu quân có cảm nhận được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]