Bị trêu ghẹo, bị đánh hộc máu ngất xỉu, không phải đoạn tụ mà chỉ thích Bùi Ngọc
Hôm nay Bùi Ngọc và quân y vừa từ trên núi trở về doanh trướng thì thấy mấy binh sĩ khiêng một thương binh tới.
"Quân y, quân y, chân hắn bị thương rồi, ngươi mau tới xem cho hắn đi."
Quân y vội vàng đến xem, Bùi Ngọc cũng đi theo, cầm một cái ghế cho thương binh kia ngồi.
Quân y cắt bỏ ống quần, nhìn vết thương một lát rồi bảo Bùi Ngọc: "Ngươi đem rương thuốc của ta đến đây."
"Vâng." Bùi Ngọc vội vàng vào lều.
Y cầm rương thuốc vội vã quay người lại, nào ngờ đụng trúng ai đó.
Bùi Ngọc vô thức nói: "Xin lỗi, xin lỗi."
Y lùi lại rồi ngẩng đầu lên, trông thấy một sĩ quan râu quai nón đang mỉm cười nhìn mình.
Bùi Ngọc vừa liếc mắt đã nhận ra người này từng là thuộc hạ của cha mình, tên là Lưu Hổ Uy, nếu không phải hắn mật báo với triều đình thì nghĩa quân do phụ thân y lãnh đạo đã chẳng bị triều đình tiêu diệt dễ dàng như vậy.
Bùi Ngọc căm phẫn trừng hắn.
Lưu Hổ Uy không biết ý nghĩ của Bùi Ngọc mà chỉ hào hứng nhìn mặt y chằm chằm: "Vị tiểu ca này đẹp thật, vào quân doanh lúc nào thế? Sao ta không có ấn tượng gì hết vậy?"
Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ mặt Bùi Ngọc, y lùi lại né tránh tay hắn.
Lưu Hổ Uy sờ hụt nên tiến lên một bước: "Chẳng hay tiểu ca tên gì? Lỡ ta bị đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cho-tuong-quan-cuc-mich-lam-nam-the/3725646/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.