Trải qua muôn vàn cực khổ mới sống yên ổn
Từ Thủy Dương đến Ninh Xuyên hai người đi ròng rã hơn ba tháng, từ đầu xuân đến giữa hè.
Thời tiết ngày càng nóng, mới đi một lát hai người đã thấy miệng đắng lưỡi khô, Hàn Phong lấy túi nước cho Bùi Ngọc uống, mở ra mới phát hiện bên trong đã cạn sạch, một giọt cũng không còn.
Môi Bùi Ngọc nứt nẻ, gò má đỏ bừng vì nắng.
Hàn Phong đau lòng xoa môi y: "Ngươi ngồi tạm dưới bóng cây nhé, để ta đi tìm nước."
Bùi Ngọc gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây chờ Hàn Phong.
Đợi Hàn Phong đi xong, y mới nhăn mặt xoa cổ chân.
Chân y đã trầy trụa từ lâu nhưng không dám nói với Hàn Phong vì sợ hắn lo lắng.
Y cũng không muốn mình làm chậm trễ chuyến đi.
Y giơ chân lên, cẩn thận cởi giày và tất dính máu ra, lòng bàn chân có hai vết trầy rướm máu.
Y đưa tay sờ, đau đến nỗi hít sâu một hơi.
Y tiện tay bứt hai chiếc lá to bên cạnh lau sạch máu rồi mang tất và giày vào lại, giơ chân lên khỏi mặt đất mới dễ chịu hơn chút ít.
Y ngồi dưới tàng cây cầm một cái lá quạt gió, trời nóng đến nỗi ngay cả gió cũng nóng như lửa, nướng người ta choáng váng đầu óc.
Bùi Ngọc rã rời dựa vào gốc cây, đầu óc mụ mẫm, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, y bị một tiếng gọi đánh thức, vừa mở mắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cho-tuong-quan-cuc-mich-lam-nam-the/3725644/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.