Chương trước
Chương sau
“Sao tôi cảm thấy cô Nhan có chút suy sụp vậy nhỉ!” Có người nhịn không được bàn tán, ngay sau đó, cuộc thảo luận sôi nổi cũng được diễn ra.

“Tôi cũng cảm thấy hơi nhàm chán, giống như màn kịch thể hiện chuyện tình cảm bình thường vậy? Thật lòng mà nói nhìn khung cảnh này khá nhức đầu, xấu hổ. Mặc dù cô Nhan không ở trong giới giải trí, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ giảng giải mấy câu triết học siêu nhiên hay bói toán cái gì, không ngờ lại là màn kịch này.”

“Tầng trên nói đúng! Tôi thà xem bùa hộ mệnh của cô Nhan còn hơn là cái này.”

“Đừng nói như vậy, cô Nhan đã từng làm mọi người thất vọng khi nào chưa? Tôi có nghe nội tình rồi, nghe nói ngay sau khi cô Nhan hoàn thành tiết mục, toàn bộ tổ đạo diễn đều nổ tung!”

“Thật hay giả vậy?”

Rất nhiều người đều không tin nhưng khi danh sách tiết mục lần lượt được sóng, độ tin cậy của câu nói này lại tăng lên không ít.

Thế mà Nhan Khuynh trình diễn gần cuối cùng!

Có lẽ đây thực sự là một con át chủ bài. Chỉ trong nháy mắt, cư dân mạng bắt đầu cân nhắc mọi việc.

Mặc dù Lương Nhất Khả là người lập kế hoạch đào tạo tân binh nhưng mọi người vẫn công nhận thực lực của anh ấy. Chí ít đối với buổi tuyển chọn này, từ nỗ lực thay đổi hình thức buổi thử giọng đến việc lôi kéo Nhan Khuynh gia nhập với tư cách là cố vấn thứ năm, cho đến buổi ghi hình trực tiếp vài ngày trước. Mỗi một chi tiết đều phản ánh sự khéo léo của Lương Nhất Khả, điều đó cho thấy anh ấy rất khác biệt với người bình thường.

Vậy nên, trong mắt cư dân mạng, Lương Nhất Khả vẫn rất đáng tin cậy.

Về phần Nhan Khuynh, mặc dù cô chỉ là bậc thầy về mảng thần học siêu nhiên nhưng vào lúc này, không ai có thể biết trước được cô có thể làm gì. Nếu nhìn nhận theo hướng này rồi lại nhìn vào tấm áp phích chính thức, bọn họ càng cảm thấy bí ẩn hơn. Rất nhiều người thực sự chờ mong buổi biểu diễn.

Trong nhóm WeChat, Lương Hải lắng nghe Hướng Vãn và Lương Nhất Khả cảm thán một hồi lâu, sự hiếu kỳ trong lòng cũng dần trào dâng.

Lương Hải: Hai người không cần tung hô sự tuyệt vời nữa, nói rõ ra xem nào!

Lương Nhất Khả: Làm sao em có thể miêu tả được đây? Còn gì thú vị hơn nếu em tiết lộ bí mật cơ chứ? Tiết mục của chị Nhan Khuynh là tiếc mục quan trọng nhất, tuyệt đối không thể tiết lộ.

Lương Hải: Vãn Vãn…

Hướng Vãn: Ngoan, đừng làm loạn!

Câu nói này càng khiến Lương Hải khó chịu hơn, năn nỉ thế nào cũng không thành công, cuối cùng anh ta chỉ có thể dụ dỗ những người trong nhóm gia nhập với mình.

Lương Hải: Bà chủ! Chúc Dương, em không tò mò sao?

Thế nhưng, không hổ danh bà chủ là người bên cạnh Nhan Khuynh, mạch suy nghĩ cũng rất rõ ràng, ngay lập tức trả lời: “Không phải ngày mốt có thể nhìn thấy rồi sao? Chị không vội. Hơn nữa điều chị quan tâm nhất bây giờ là khi nào Tiểu Nhan sẽ quay lại quản lý bể cá của cô ấy. Con cá này không nhịn được nữa đâu!”

Nhan Khuynh: Không phải chứ!

Bà chủ: [ảnh chụp][ảnh chụp]

Hình ảnh một chú cá koi vàng mũm mĩm đang kiêu hãnh ngẩng cao đầu cho người ta chụp ảnh. Rõ ràng đó là một con cá béo nhưng vẫn khiến người ta quan tâm.

Lực chú ý của Lương Hải lập tức chuyển hướng: Mẹ kiếp! Bây giờ thứ này đã mập vậy rồi sao?

Nhan Khuynh trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Tuyệt vời! Cuối cùng cũng đủ một bữa!”

Còn tưởng đây là cá tài cá lộc của cô?

Bà chủ: ...

Lương Hải: ...

Cá koi béo khẽ run lên sau khi nghe thấy giọng nói của Nhan Khuynh: Mẹ kiếp, lần này nhất định phải giảm cân thành công!

-

Cứ như vậy, dưới sự mong đợi của cư dân mạng, ngày ghi hình của ban cố vấn cuối cùng cũng bắt đầu.

Tiếp tục phong cách nhất quán của chương trình từ trước đến nay, bọn họ ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề. Dù không có người chủ trì nhưng lời thuyết minh “Các bạn đã sẵn sàng chưa? Bắt đầu chương trình của các cố vấn!” cũng đủ khơi dậy sự mong đợi của mọi người.

Khi bản nhạc đầu tiên vang lên, giọng hát thanh tao của Trương Vũ Thanh ngay lập tức vang vọng khắp nơi.

Đó là tác phẩm nổi tiếng của cô ấy và đó cũng là bài hát nơi giấc mơ của cô ấy bắt đầu ra khơi. Mặc dù bây giờ giọng hát đã khác xưa nhưng cảm xúc mạnh mẽ không sợ hãi của tuổi trẻ không hề mất đi, lại thêm một phần lắng đọng, bình tĩnh mang lại cho bài hát này một hương vị thuần tùy hơn. Đặc biệt là sự kính nghiệp mà Trương Vũ Thanh luôn duy trì suốt 6 năm qua, đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Chỉ cần cô ấy đứng trên sân khấu, chỉ cần cô ấy cầm mic trong tay, chỉ cần cô ấy có thể hát, cô ấy chính là một nữ hoàng xứng đáng được đứng trên sân khấu này!

“Vũ Thanh! Vũ Thanh! Vũ Thanh!” Bài hát trực tiếp dâng cao bầu không khí trong hội trường. Nhiệt độ đạt đến đỉnh điểm.

Còn với những cư dân mạng đang xem trực tiếp, bọn họ cũng đặc biệt chăm chú xem màn trình diễn. Mãi cho đến khi kết thúc bài hát, bọn họ mới phản ứng lại, mạng xã hội lập tức bùng nổ.

“Giọng hát của Trương Vũ Thanh và các bài hát của Trương Vũ Thanh thực sự không thể so sánh được với bất kỳ ai khác!”

Bọn họ càng mong chờ màn biểu diễn tiếp theo hơn nữa.

Nếu là người khác, bọn họ có thể sẽ cảm thấy lo lắng, sợ rằng tài năng của mình sẽ bị Trương Vũ Thanh lu mờ. Nhưng Hướng Vãn thì không. Cô ấy từng đứng dậy từ nơi thấp kém nhất. Những trải nghiệm đó đã giúp cô ấy học được rất nhiều kỹ năng, không chỉ diễn xuất mà còn cả ca hát, chơi nhạc cụ và cả khiêu vũ, Hướng Vãn đều rất giỏi. Và quan trọng nhất, cô ấy sẽ không bao giờ thua kém bất kỳ ai khác khi nói về sự tận tâm và khao khát sân khấu của mình!

Khi phông nền của màn hình lớn chuyển sang nhà thờ, các nữ tu hiền lành và thánh thiện quỳ xuống, van xin sự tha thứ của Chúa. Không cần một câu kịch nói nào, chỉ một góc nhìn đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến người ta chìm đắm, như thể trước mặt không phải là hội trường biểu diễn mà là một thị trấn xa xôi ở nước ngoài. Nơi đây, có một sát thủ nhuốm máu bóng đêm, ban ngày lặng lẽ khoác lên mình tấm áo nhân từ.

Ca từ cùng với giọng hát mềm mại, da diết kết hợp với màn trình diễn của Hướng Vãn kéo dài chưa đầy mười phút nhưng lại khiến mọi người cảm thấy vô cùng vui sướng, như thể đang xem một bộ phim bom tấn tuyệt vời trên màn ảnh nhỏ.

Cư dân mạng cảm thấy chỉ nhìn như thế vẫn còn chưa đủ, chăm chú nhìn vào màn hình vì sợ bỏ lỡ một chi tiết nào.

Nhưng khi Hướng Vãn rời sân khấu, thứ mà Lộ Tây Minh mang đến lại là một bữa tiệc thính giác đỉnh cao khác.

Lộ Tây Minh đã từng du học ở nước ngoài, anh ấy cũng cực kỳ thành công trong việc quảng bá âm nhạc ra toàn cầu. Nhạc jazz mê hoặc, mơ hồ đầy gợi cảm nhưng lại bộc lộ một cảm giác rất khó diễn tả. Sự cám dỗ nam tính thuần khiết khiến trái tim người xem đập nhanh hơn vì anh ấy.

Lộ Tây Minh, mọi người sẽ không bao giờ đoán được anh ấy sẽ mang đến cho mọi người điều bất ngờ gì.

Một loạt lời bình luận “muốn ngủ cùng anh, muốn bị lật đổ” lướt qua, bầu không khí cuồng nhiệt của người hâm mộ cũng khiến mọi người mong chờ Nhan Khuynh sẽ biểu diễn như thế nào. Nhưng trên áp phích quảng cáo, người ta hoàn toàn không thể hiểu được Nhan Khuynh sẽ làm cái gì.

“Cô Nhan, cố lên! Không được gục ngã!” Nhiều người hò hét inh ỏi bên dưới.

Thế nhưng, ở phía bên kia, cả Lương Nhất Khả và đội ngũ nhân viên đều tràn đầy tin tưởng vào màn trình diễn tiếp theo của Nhan Khuynh.

Trong phòng chuẩn bị, Lộ Tây Minh xuống sân khấu, chậm rãi trở về, định tìm một chỗ ngồi tốt để xem màn trình diễn của Nhan Khuynh. Kết quả anh ấy vừa vào cửa đã thấy Hướng Vãn và Trương Vũ Thanh chen lấn nhau, rõ ràng bọn họ đang muốn chiếm vị trí đẹp nhất.

“Tôi nói này hai vị cố vấn ơi, hai người cũng đi quá xa rồi! Không phải hai người đều đi chơi với cô Nhan hay sao, bây giờ nhường chỗ cho tôi đi!”

Thế nhưng không ai thèm chú ý đến anh ấy.

Nếu là người khác, Lộ Tây Minh vẫn có thể cạnh tranh, bất kể đó là Lương Hải hay Hoắc Duệ, anh ấy chỉ cần gọi một tiếng anh trai, bọn họ chắc chắn sẽ nhường nhịn nhưng với Hướng Vãn và Trương Vũ Thanh thì mọi thứ sẽ không được thuận lợi như vậy, rốt cuộc anh ấy chỉ có thể đau khổ ngồi xổm trong một góc. Lộ Tây Minh quay đầu nhìn Hồ Hướng Dương vẫn rất im lặng bên cạnh, Lộ Tây Minh kéo mạnh góc áo của đối phương. “Hướng Dương này, tại sao hai người chúng ta lại khổ như vậy!”

Nhưng Hồ Hướng Dương còn thảm hơn anh ấy nhiều. Vì dù sao Lộ Tây Minh đã diễn xong rồi, mà anh ta được xếp sau Nhan Khuynh! Thậm chí Hồ Hướng Dương không cần phải suy nghĩ nhiều thêm, chắc chắn anh ta là lớp lót chân cho Nhan Khuynh rồi.

Nhớ lại những gì anh ta đã thấy trong buổi diễn tập trước đó, Hồ Hướng Dương òa khóc, đồng cảm với cảnh ngộ của Lộ Tây Minh, lặng yên nhìn Nhan Khuynh chuẩn bị lên sân khấu.

Không còn gì để nuối tiếc nữa rồi!

Thế nhưng, sự oán giận của bọn họ nhanh chóng bị Trương Vũ Thanh và Hướng Vãn cắt ngang: “Bắt đầu rồi! Tiểu Nhan sắp bắt đầu rồi!”

Hồ Hướng Dương vội vàng nhìn màn hình TV trong phòng nghỉ, quả nhiên sân khấu bên kia đã chuẩn bị xong, đèn cũng đã được tắt.

Đây là sân khấu kịch? Nhìn những thứ được đưa lên trên sân khấu, nhiều khán giả cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ đều không hiểu Nhan Khuynh đang định làm gì. Nhưng sau đó, khi ánh đèn sân khấu chiếu vào màn hình, mọi người đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ lẫm

Rộn ràng náo nhiệt, như thể đang có chuyện gì xảy ra. Mơ hồ còn có thể nghe thấy một người bán hàng rong nhỏ đi ngang qua rao hàng: “Đồ chơi làm bằng đường… bánh nướng… kẹo hồ lô ngào đường đây!”

“Đây là âm thanh nền sao?” Khán giả sửng sốt, hoàn toàn không hiểu cô muốn làm cái gì. Nhưng sau đó, bóng người phía sau bình phong đột nhiên đi ra.

Anh ta ăn mặc rất kỳ lạ, bộ râu rối bù xù, chân đi một đôi giày rách rưới, trên người khoác một chiếc áo choàng bằng vải gai cũ kỹ, nhìn không rõ nó có màu gì nữa, trông thật sự rất kỳ lạ.

Làm gì vậy không biết! Mọi người đều bối rối, hiện đại hóa và quốc tế hóa ở đâu rồi? Sao lại để một người mặc quần áo kỳ lạ, rách nát như này ra sân khấu chứ?

Nhưng sau đó, đột nhiên đám người bắt đầu ồn ào: “Mẹ kiếp! Âm thanh vừa rồi là do một mình ông ta tạo ra!”

“Cái gì?” Bọn họ nhớ lại âm thanh phồn hoa ầm ĩ lúc nãy, đừng nói là cư dân mạng, ngay cả những người có mặt ở đó cũng không thể tin được.

Chỉ trong nháy mắt, khi người đàn ông quái gở kia mở miệng lần nữa, tất cả những điều tưởng chừng như không thể tin được lại trở thành sự thật vô cùng rõ ràng.

Bọn họ nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo, lanh lảnh phát ra từ miệng ông ta, tiếng chim chiền chiện, chim vàng anh, chim họa mi, mỗi loài đều có nét hấp dẫn và điểm nhấn riêng. Sau đó, một trăm con chim cùng hót vang, nhẹ nhàng và duyên dáng, như thể đang chào đón thần điểu đến gần, trong khi hàng ngàn con chim khác đang chuẩn bị rời đi.

“Thảo châu sa quái thái che phủ, đánh nhịp tu xao lại đánh la;

Năm mươi năm qua ai kế khởi, nhân gian vắng vẻ phượng dương ca.” (*)

(*Dịch: Viên ngọc quý được che giấu giữa vùng hoang dã, khua chiêng đánh trống theo nhịp điệu; Năm mươi năm qua có ai kế nghiệp, cuộc đời cô độc chỉ có thể ca hát nơi đây.)

Đây là một trong số tám quái nhân - Thố Nịch Cao. Ông ta là nghệ nhân nói tiếng bụng giỏi nhất và cũng có thể tạo nên những giai điệu miền núi hoang sơ.

Khá nhiều người nghe đến đây đều nổi da gà, trừng mắt nhìn người trên sân khấu, không thể rời mắt đi chỗ khác.

Mặc dù tất cả mọi người ở trường trung học cơ sở đã từng đọc tài liệu có liên quan đến “Nói tiếng bụng” nhưng bọn họ chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy, không ai tưởng tượng rằng một người có thể phát ra nhiều âm thanh như vậy.

Tiếng hót của những chú chim không hề dừng lại, thỉnh thoảng còn xen lẫn với tiếng gõ chậu lạch cạch. Bọn họ lại nhìn thấy một ông già kỳ lạ, đầu trọc lốc, khập khiễng bước ra từ phía sau bức bình phong.

Trong tay ông ta bưng một cái bình đất lớn, ngồi cách người nói tiếng bụng không xa, sau khi hưởng thụ được một lúc, bỗng nhiên ông ta thấp giọng cất tiếng hát.

“Làm việc từ lúc mặt trời mọc, đến lúc mặt trời lặn mới nghỉ ngơi, đào giếng uống nước, cày ruộng ăn cơm, hoàng đế có giúp tôi chăng!” Không giống với tiếng chim hót kia, giọng nói của ông ta càng thêm phần hùng tráng, hiển nhiên không có bất kỳ nhạc đệm nào, nhưng chiếc đũa dừng lại trên cái bình đất có thể phát ra những âm thanh khác nhau, đi kèm với tiếng hát của ông ta mang lại cảm giác thật khó tả.

“Người ta thường nói, ca hát và nhạc cụ đều giống như nhau, tranh cãi không ngừng. Cười nhạo người nọ là một kẻ ngu dốt thô tục, mơ tưởng giống như Trang Chu có thể gõ bình đất tạo thành âm thanh.”

Tám chiếc bình của quái nhân hói đầu tạo thành những giai điệu vô cùng mới lạ.

Ngay sau đó, Bạch Sa bắt đầu viết chữ, giảng giải đạo lý không sợ nghèo khổ mạt hạng. Ông ta còn cười mắng tên lưu manh vô lại, còn dám chống nạnh đòi tiền Hàn Ma Tử nào dám chống nạnh xin tiền. Tên què chân có thể làm trò với cây sào bằng tay mắt, lúc nào cũng nhăn mặt, giỏi nhất là đóng vai đứa cháu xấu xí khóc lóc than thở, hắn ta còn nhét ống sắt vào mũi, bày trò với nó. Đủ thứ đang diễn ra trên sân khấu, nói chuyện, chơi đùa, đàn hát, nhào lộn, viết vẽ, ngoại trừ những thứ mọi người không thể nghĩ ra chứ không có thứ gì mà nhóm người này không thể thực hiện được. Khi tất cả trộn lẫn với nhau, người ta cảm thấy không ồn ào, thô tục như tưởng tượng mà ngược lại càng khiến người xem cảm thấy cái nào cũng rất tốt, vô cùng thú vị.

Vào đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, bức màn cuối cùng trong bảy bức màn cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Khán giả đang đắm chìm trong màn biểu diễn mới lạ kia lập tức bị thu hút, sau đó đều chết lặng.

Nhan Khuynh đứng đó với một bộ quần áo rách rưới đầy chỗ vá, trước mặt cô là một tảng đá lớn có độ dày tám, chín xăng ti mét, đây không phải là loại gạch thường được sử dụng trong các buổi biểu diễn trước đây mà là đá hoa cương nguyên khối. Nhan Khuynh không nói lời nào, chỉ khum tay kính chào mọi người. Sau đó cô giơ tay lên, tư thế như thể cô chuẩn bị chặt đá.

“Ôi trời đất ơi! Đây không phải là tảng đá huyền thoại đó sao!”

“Mẹ ơi! Chặt tay là toang đó! Cô Nhan không cần làm tới vậy đâu!”

“Bình tĩnh đi, đây nhất định chỉ là đạo cụ mà thôi!”

Trước khi lời bàn tán về đạo cụ giả trên sân khấu bắt đầu lan rộng, Nhan Khuynh đã hạ tay xuống. Một âm thanh rất lớn vang lên, hòn đá thực sự đã bị tách ra từ chính giữa.

Tổ đạo diễn quay cận cảnh rất đúng lúc, bắt trọn khoảnh khắc khiến đám cư dân mạng đều sợ chết khiếp!

Bọn họ chỉ thấy Nhan Khuynh vận khí, cực kỳ bình tĩnh giống như cắt một miếng đậu phụ bình thường, ngay sau đó tảng *đá hoa cương đã bị đập nát thành từng mảnh, cô còn thuận tay ném một mảnh nhỏ lên cao, bàn tay khẽ nắm chặt, xoa nắn một chút, chỉ một lát sau nó đã biến thành một nắm cát mịn.

*

Cư dân mạng nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây người ra nhìn, hồi lâu không thể phục hồi tinh thần.

“Yêu quái hả!”

“Mẹ nó chứ, tôi bị cô Nhan dọa sợ đến phát khóc rồi.”

“Giờ tôi mới hiểu vì sao con bạch tuộc lại bị đánh bất tỉnh lúc đi khai khẩn đất hoang. Cô Nhan lưu tình không quăng nó vào vũng bùn đã là may lắm rồi!”

Tuy nhiên, màn biểu diễn của Nhan Khuynh vẫn chưa kết thúc ở đây, ông lão nói tiếng bụng vốn đang phát ra tiếng chim hót thánh thót đột nhiên thay đổi khẩu hình. Mà những người xung quanh cũng đột ngột thay đổi: “Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào! Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cửu.” (*) Quả là một khúc ca rung động đến tận tâm can [Tần Phong không có y phục].

(*Dịch: Há rằng anh không có áo quần? Thì cùng anh mặc chung áo bông gòn vậy! Vua sắp lấy mạng lịnh của thiên tử mà dấy binh. Chúng ta cùng sửa soạn cây giáo và cây mâu. Để tôi cùng anh đi đánh kẻ thù chung.)

Mà Nhan Khuynh cũng quay người lại, cầm trường thương từ giá bên cạnh.

Cô lấy một cây thương dài tám thước, tua đỏ trên thân, sắc màu trắng tinh như hoa lê trong cơn mưa tầm tã, đây là cây thương của nữ tướng Tần Lương vào cuối triều đại nhà Minh. Bây giờ nó đang nằm trong tay Nhan Khuynh nhưng vẫn không hề mất đi phong thái lẫm liệt năm nào.

Trường thương là vũ khí của thân vương, nó có thể kéo dài hoặc rút ngắn và nó cũng có thể được tận dụng tối đa sức mạnh, hoàn toàn không thể ngăn cản đòn tấn công của nó. Ngay khi Nhan Khuynh bắt đầu, khí thế lập tức dâng cao, mũi thương sắc nhọn giống như tuyết bay đầy trời, lưỡi kiếm sắc bén đi đến đâu sát khí lan tỏa đến đó, không thể khinh nhờn!

Bọn họ như được trực tiếp trở lại chiến trường cổ đại hàng ngàn năm trước đây, điệu múa của Nhan Khuynh vô cùng đẹp mắt. Ngoài sự ngạc nhiên, sảng khoái, đâu đó quanh đây vẫn là những tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Bởi vì bất kể đó là cây thương của Nhan Khuynh hay đoạn ký ức kinh hoàng của những người này, đối với giới trẻ ngày nay, tất cả đã bị nhấn chìm trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, tất cả đều bị gió thổi qua, không để lại một dấu vết.

Cuối cùng, khi trường thương nhảy múa, cắm thẳng xuống sàn sân khấu, Nhan Khuynh đứng ngay chính giữa, bảy người phía sau cũng vừa vặn vây quanh cô. Ánh đèn cũng được bật lên, màn hình phía sau cũng chiếu hình ảnh chiếc cầu vượt cũ kỹ ở Yến Kinh.

Nhan Khuynh khẽ mỉm cười, ôm quyền trước mặt khán giả: “Các vị, có tiền xin thưởng bằng tiền, không có tiền, xin thưởng bằng tràng vỗ tay.”

Màn trình diễn của Nhan Khuynh đến đây là kết thúc. Nhưng sau một khoảng thời gian im lặng, dường như toàn bộ hiện trường mới đột nhiên phản ứng lại, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp mới dần hoàn hồn.

“Mẹ ơi, tôi xem mà sửng sốt luôn! Bọn họ tìm đâu ra mấy vị thần thánh này thế!”

“Tôi chưa bao giờ nghe kinh kịch kiểu này, mặc dù đây là lần đầu tiên nhưng tôi cảm thấy mình nghe chưa đủ.”

“Ai có thể nói cho tôi biết, ngày xưa ở cầu vượt Yến Kinh có tiết mục như vậy thật sao? Người xưa nghĩ ra trò tiêu khiển cũng rất giỏi! Vị Bạch Sa kia viết chữ còn sống động hơn vẽ tranh cát trên Weibo nhiều. Mọi người xem đó có phải chữ ‘nhi’ không? Cảm giác của thư pháp là như thế này đây nhỉ!”

“Không phải cô Nhan mới là người gây sốc nhất sao? Cô Nhan là tiên nữ ở đâu vậy, múa thương cũng giỏi, lại còn đẹp trai thế chứ!”

Khá nhiều người tò mò đi điều tra bát đại quái nhân thiên kiều, lúc nhìn thấy đoạn mô tả, tất cả đều không thể tin được. Ban đầu bọn họ còn nghĩ rằng màn trình diễn của Nhan Khuynh chỉ là phóng đại mà thôi. Nào ngờ khi tìm kiếm tin tức, bấy giờ bọn họ mới nhận ra rằng nhận thức của họ thật sự quá nông cạn.

Thuật nói tiếng bụng là nội dung trong danh mục di sản văn hóa phi vật thể quốc gia đợt thứ ba.

Thiên kiều tướng thanh là nội dung trong danh sách di sản phi vật thể của thành phố.

Còn bình đất, hay còn gọi là nhạc cụ cổ, là nhạc cụ bằng đất duy nhất có thể lên được quãng tám trong lịch sử nước họ, một loại còn lại chính là “huân”.

Bao gồm cả những người phía trên đã thể hiện kỹ năng khác lạ, hóa ra đó toàn là những thứ mà tổ tiên họ truyền lại. Với người có tính cách vội vàng, nóng nảy, loại vần điệu cổ xưa này ngày càng trở nên khó tìm thấy. Những nghệ nhân dân gian thành thạo kỹ năng mà tổ tiên họ để lại cũng dần suy giảm và bị thay thế bởi cái gọi là hợp thời.

Thậm chí có rất nhiều người vẫn còn sống, kỹ năng vẫn còn nhưng cũng bị coi là bịa đặt, phóng đại trong sách vở mà thôi.

Sân khấu này quả thật là một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người! Hãy mở mắt ra mà xem, giới cổ phong xa xưa với nhạc đại chúng ngày này, có vô số người đang tìm kiếm quốc phong, nhưng quốc phong thực sự chưa bao giờ rời xa bọn họ.

Chưa từng có tiết mục nào thành công như vậy. Để rồi khi kế hoạch chương trình tiếp theo được công bố, nhiều khán giả vẫn còn choáng váng với cái tên Nhan Khuynh!

Ban đầu bọn họ còn nghĩ rằng ý tưởng sân khấu này đều do Lương Nhất Khả hoặc tổ đạo diễn nghĩ ra, không ngờ rằng một tay Nhan Khuynh đã thực hiện tất cả!

Rõ ràng cô chỉ là một bậc thầy về mảng huyền học, chưa từng bước chân vào làng giải trí lại có thể lên kế hoạch cho một sân khấu mới lạ, khó quên như vậy.

“Khó trách Lương Nhất Khả nhất quyết muốn cô Nhan làm cố vấn thứ năm. Nhan Khuynh thật sự rất xứng đáng với vị trí này!”

“Tôi còn tò mò không biết bọn họ kiếm đâu ra những nghệ nhân tài giỏi này nhỉ.”

“Tôi chỉ biết một người ở đây mà thôi, ông lão Thái Bình Từ thuộc ‘Đội tuyển quốc gia’ đó. Một lão nghệ thuật gia nổi tiếng, là bậc thầy trong mảng tấu nói, phẩm hạnh của một người nghệ sĩ chính trực xứng đáng cho giới trẻ học hỏi. Mọi người có thể tìm hiểu thử xem.”

“Mẹ ơi… toàn nhân vật khủng thế này! Chứng tỏ vị thế của cô Nhan trong giới cũng rất lớn thì mới mời được bọn họ phải không.”

“Chẳng lẽ mọi người không cảm thán tài nghệ của mấy người họ sao? Bao nhiêu kỹ năng khủng bố như vậy, chỉ cần mở miệng ra thôi cũng đủ hấp dẫn người xem rồi!”

Trong khi đám đông còn sôi nổi thảo luận, phiên bỏ phiếu đã kết thúc. Và tất nhiên, Nhan Khuynh được bầu chọn nhiều nhất, danh xứng với thực.

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, bát đại quái nhân thiên kiều dẫn dắt giới trẻ theo đuổi cổ phong vô cùng thành công.

Chỉ có thể nói rằng chương trình của Lương Nhất Khả đã thực sự thuyết phục khán giả bởi tiết mục của Nhan Khuynh, trở thành đề tài được tìm kiếm nhiều nhất trong khi phát sóng trực tiếp, không có tập nào là không nổi tiếng cả.

Trong phòng chờ, Hồ Hướng Dương đã hoàn toàn bại trận. Trông thấy Nhan Khuynh, lời đầu tiên anh ấy nói là “Cô Nhan quá đáng thật! Đột nhiên cô phản bội liên minh của chúng ta.”

Nhan Khuynh cũng vừa thay xong quần áo đi ra, cô quay đầu nhìn về phía Hồ Hướng Dương, bật cười: “Không phải rất tốt sao? Tôi thấy cậu diễn rất thoải mái, khán giả cũng rất vui vẻ.”

Nhưng dù vậy, không phải nó vẫn là tiết mục lót đường sao? Đặc biệt là khi anh ấy phải diễn sau Nhan Khuynh nữa, vốn tưởng rằng tiết mục của anh ấy sẽ bùng nổ, nhưng phải xếp sau Nhan Khuynh thế này, đương nhiên màn trình diễn của anh ấy sẽ không thể nổi lên được.

Người hâm mộ của Hồ Hướng Dương cũng cảm thấy tiếc cho anh ấy, ngay cả những người qua đường cũng cảm thấy anh ấy vô cùng đáng thương. Đứng sau ai cũng được, sao cứ phải xếp sau Nhan Khuynh làm gì. Giờ thì hay rồi, ban đầu còn được 9 điểm nhưng do sự chênh lệch quá lớn nên tiết mục của anh ấy chỉ vượt qua tiêu chuẩn một chút mà thôi.

Tổ đạo diễn cũng vô cùng hoảng hốt, phỏng vấn cảm nghĩ của Hồ Hướng Dương lúc này như thế nào.

Hồ Hướng Dương hung ác ném một cái gối vào Lương Nhất Khả: “Tôi muốn vạch trần nội tình buổi công diễn! Tôi nghi ngờ việc rút thăm có vấn đề gì đó! Lương Nhất Khả không dám đắc tội cô Trương, nữ thần Hướng là chị dâu, còn Lộ thiếu là anh trai của cậu, không còn ai nữa nên cậu mới xếp tôi diễn sau cô Nhan phải không. Khốn khổ thân tôi thế này!”

Sau khi nghe xong, tổ đạo diễn cảm thấy cũng có lý, lập tức hướng máy quay về phía Lương Nhất Khả: “Lương thiếu, đối mặt với lời cáo buộc, anh có gì muốn giải thích không?”

Mỗi khi có cơ hội, Lương Nhất Khả luôn dốc hết toàn bộ sức lực diễn xuất trước mặt người khác. Anh ấy xoa xoa hai đầu ngón tay, ra hiệu cho Hồ Hướng Dương với ý tứ, tiền vào túi rồi thì mới có được đãi ngộ đặc biệt.

Hồ Hướng Dương tức giận đến mức một chiếc gối khác lập tức bay tới, tát thẳng vào mặt Lương Nhất Khả.

Sau khi chương trình được phát sóng, mạng xã hội tràn vào thả ha ha tràn màn hình. Bọn họ cảm thấy Lương Nhất Khả quá mức bỉ ổi. Chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được, thậm chí còn thay đổi được tất cả các mối quan hệ rối loạn lung tung trong đoàn. Thế nhưng người ta chỉ đẹp trai chưa đầy ba giây đã quay trở lại bộ dáng ngốc nghếch như bình thường.

Cứ như vậy, Hồ Hướng Dương đang bận rộn chuẩn bị cho tình tiết tiếp theo, còn Nhan Khuynh đã tan tầm, Cô với Cảnh Hoài lên xe, chuẩn bị xe đưa từng người về nhà. Sau khi thu xếp xong mọi việc thì cũng đã gần nửa đêm.

Sau một ngày lăn lộn mệt một, Nhan Khuynh luôn có thể lực tốt rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa. Lúc lên xe Cảnh Hoài, cô dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Cảnh Hoài thấy cô đã ngủ, liền lấy áo khoác đắp cho cô trước, sau đó bật điều hòa trong xe.

Nhan Khuynh mơ màng cảm nhận được động tác của Cảnh Hoài nhưng cô vẫn không mở mắt ra, theo bản năng ôm lấy áo khoác của Cảnh Hoài trong ngực, cọ xát hai lần.

Cảnh Hoài nhìn khung cảnh này, đột nhiên nhớ tới cái ôm mà Nhan Khuynh tặng cho anh ngày hôm đó khi anh đến đón cô đi ăn. Trái tim anh đột ngột đập nhanh hơn một chút.

Thật ra, nếu Nhan Khuynh nguyện ý, đồ nội tạng đó anh vẫn có thể ăn cùng cô được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.