Nhan Khuynh vỗ đầu Lương Nhất Khả: “Em nói bậy bạ gì vậy! Từ bao giờ mà chị không được biểu diễn bên dưới cầu vượt chứ!”
Lương Nhất Khả khóc không thành tiếng: “Thật sự không được phép, nó sẽ cản trở giao thông đường bộ đó!”
Nhan Khuynh khiếp sợ không thôi, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hàng ngày Yến Kinh cũng thường xuyên gặp cảnh tắc đường, nhất là đường vành đai thứ sáu, việc không được phép biểu diễn nghệ thuật dưới cầu vượt cũng đúng, dù sao thì nó cũng ảnh hưởng đến việc đi lại của người ta, phải không?
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, Nhan Khuynh đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác nữa: “Dưới cầu còn có hàng bán đồ ăn đó không?”
“Còn đó! Quán hàng ở dưới cầu vượt Kiều Đông, từ 8 rưỡi tối đến 4 giờ sáng hôm sau còn có món canh lòng nóng hổi đó.” Lương Nhất Khả cũng trở nên phấn khích khi nhắc đến điều này. “Chị Nhan Khuynh, ngày nào đó chúng ta gọi anh trai của em cùng đi ăn cơm đi! Không có anh Cảnh đâu, anh ấy nhất định sẽ không thích.”
“Sao em biết Cảnh Hoài không thích thứ đó?” Nhan Khuynh kinh ngạc.
“Anh Cảnh không dễ nuôi chút nào, chị nhìn đầu bếp của anh ấy là ra. Hơn nữa, anh Cảnh yêu thích sự sạch sẽ, khẩu vị của anh ấy cũng nhạt nữa, chắc chắn anh ấy sẽ không ăn lòng rồi.” Lương Nhất Khả tùy tiện kể một vài chi tiết của Cảnh Hoài cho cô nghe. Nhưng anh ấy thật sự không nói bừa, quả thật Cảnh Hoài có khẩu vị như vậy. Trước khi gặp Nhan Khuynh, rất hiếm khi thấy anh ăn bên ngoài. Bận rộn chuyện công ty nên cơ bản toàn là đồ chuẩn bị ở nhà đưa đến cho anh, ngay cả đồ ăn ở nhà ăn công ty, anh cũng cảm thấy không vừa miệng.
Nhưng Nhan Khuynh nghe xong lại có chút phân tâm, bởi vì thật ra Cảnh Hoài ăn hết tất cả mọi thứ khi ở cạnh cô. Nhan Khuynh thích ngọt thích cay, mỗi lần ăn cơm cùng Cảnh Hoài, anh đều rất nghiêm túc khiến cô nghĩ rằng anh không phải người kén chọn.
Cảnh Hoài, người đàn ông này vì muốn theo đuổi người ta mà phải thay đổi nhiều như vậy. Nhan Khuynh thở dài, hồi lâu không nói. Ban đầu Lương Nhất Khả còn không hiểu tại sao Nhan Khuynh thở dài, nhưng sau khi nghĩ về nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, anh ấy đột nhiên nảy sinh một kế hoạch mới.
“Chị Nhan bị sao vậy? Động lòng với người ta rồi à?” Lương Nhất Khả nhỏ giọng trêu chọc Nhan Khuynh. Ngay lập tức anh ấy phải hứng chịu cái tát từ phía Nhan Khuynh.
“Không có tôn ti trật tự gì cả, muốn ăn đánh sao?”
Lương Nhất Khả không nói gì, nhưng trong lòng anh ấy biết rõ rằng Cảnh Hoài có thể theo đuổi Nhan Khuynh.
Thế nhưng, hiện tại suy nghĩ của Lương Nhất Khả và Nhan Khuynh lại không còn ở đây nữa, tổ đạo diễn đứng bên cạnh thực sự rất muốn khóc.
Còn một tuần nữa mới bắt đầu ghi hình, bọn họ thực sự không thể bỏ lỡ thời gian. Bốn vị cố vấn khác đã dần hoàn thiện tiết mục đặc biệt, nhưng Nhan Khuynh vẫn chưa động tay chút nào! Cầu vượt không phải là trọng tâm, mà vấn đề ở đây là bọn họ có thể thảo luận về buổi ghi hình tiếp theo được chưa!
Cuối cùng, sự thật đã chứng minh rằng Lương Nhất Khả thực sự không đáng tin cậy. Vào ngày cuối cùng, Lương Nhất Khả để lại cho Nhan khuynh lời ghi chú chi tiết về quá trình ghi hình và quy mô sân khấu. Rồi làm sao dẫn đội tới đây, làm sao dẫn đội trở về.
“Lương thiếu, cô Nhan sẽ phá hỏng buổi biểu diễn mất!” Có mấy vị đạo diễn lo lắng về chuyện này.
Lương Nhất Khả vô tâm: “Không đâu, chị Nhan biết rõ chị đang làm gì mà.”
Thế nên đó sẽ là tiết mục vượt cầu đè đá lên ngực đó sao? Nghĩ đến chuyện trước kia Nhan Khuynh bói toán cho một cặp đôi trong thôn, tổ đạo diễn đột nhiên cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc, có lẽ Nhan Khuynh thật sự có thể làm được.
Nhưng mà lúc này, Nhan Khuynh không có lo lắng chút nào, ngược lại cô đang cực kỳ quan tâm gửi cho Cảnh Hoài một tin nhắn.
Nhan Khuynh: Tối nay cùng nhau ăn cơm không?
Cảnh Hoài: Ừm. Em muốn ăn gì?
Nhan Khuynh: Dưới cầu vượt có quán đồ ăn phải không?
Cảnh Hoài trầm mặc một hồi rồi mới đáp lời: Ừm.
Nhan Khuynh tưởng tượng Cảnh Hoài giãy giụa tỏ vẻ không thích quán đồ ăn kia, không khỏi trêu chọc anh một cái: “Anh không thích thì cũng đừng ép bản thân, em có thể đi cùng Lương Nhất Khả mà.”
Lần này Cảnh Hoài rất nhanh đã trả lời: “Không phải không thích, tối nay anh đến đón em.”
Thậm chí anh còn nhắn thêm biểu tượng cảm xúc, cho thấy quyết tâm của anh rất lớn. Nhan Khuynh cảm nhận được điều đó nên cũng lập tức dừng lại, không muốn trêu chọc đối phương quá nhiều.
Thế nhưng Nhan Khuynh chỉ đang nói đùa với Cảnh Hoài, dù sao bọn họ cũng biết anh không ăn được nội tạng động vật, chắc chắn sẽ không ép anh ăn những thứ này. Nhưng Cảnh Hoài lại rất nghiêm túc.
Buổi tối khi Nhan Khuynh đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Cảnh Hoài, mắt cô lập tức sáng lên. Sau đó cô không nhịn được cười, Cảnh Hoài là người nghiêm túc, bất kể Nhan Khuynh có nói điều gì, anh thực sự sẽ để điều đó trong lòng. Nhan Khuynh nói rằng cô sẽ ăn tối ở quán ăn dưới chân cầu vượt, Cảnh Hoài cũng vô cùng hợp tác, thậm chí anh còn thay sang bộ quần áo thích hợp hơn.
Không phải là những bộ vest và áo sơ mi thông thường, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác len sáng màu trông cực kỳ ấm áp trong tiết trời cuối thu lành lạnh khiến người ta xúc động muốn ôm anh vào lòng.
Trong lòng Nhan Khuynh nghĩ như nào thì sẽ làm như vậy. Chiếc áo len mềm mại dán vào mặt khiến cô nhớ đến chiếc gối bông mềm mại trong phòng.
Cảnh Hoài bất ngờ bị ôm, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Nhan Khuynh nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên kéo tay Cảnh Hoài đặt trên eo mình, không khỏi trêu chọc: “Cảnh thiếu chưa từng ôm cô gái nào sao?”
“Chưa từng.” Tư thế Cảnh Hoài có chút cứng ngắc nhưng anh vẫn là rất nghe lời. Cảnh Hoài càng thẳng thắn ngây thơ, càng khiến Nhan Khuynh nổi hứng muốn trêu chọc anh nhiều hơn. Cô muốn nhìn bộ dáng thật sự của Cảnh Hoài ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh sẽ như thế nào.
Nhan Khuynh nhéo cằm Cảnh Hoài, rồi lại hôn lên mặt anh một cái, tiếp tục dụ dỗ: “Em đang lợi dụng anh đó, anh có thể lợi dụng lại em đi!”
“Không tức giận chứ?” Cảnh Hoài nghiêm túc hỏi.
“Không tức giận.” Nhan Khuynh thật sự rất muốn xem trình độ của Cảnh Hoài đến đâu. Nhưng rồi, hơi ấm trên môi khiến cô giật mình, nhìn sang Cảnh Hoài, anh đã vùi đầu vào vai cô, vành tai đỏ bừng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
“Dù sao cũng sắp ba mươi rồi, Cảnh Hoài à, tỉnh táo lại đi!” Nhan Khuynh không nhịn được xoa đầu Cảnh Hoài đang ngại ngùng không dám gặp ai, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rầu rĩ của anh.
“Không phải ba mươi! mới hai mươi bảy thôi đó.”
“Được, được, anh còn trẻ lắm, nào Cảnh Tiểu Hoài, dậy đi ăn cơm thôi.” Nhan Khuynh bị anh trêu chọc không nhịn được cười, dùng hết sức lực đỡ Cảnh Hoài lui ra, sau đó ấn anh vào ghế lái, hai người chuẩn bị cùng nhau tìm một chỗ ăn cơm.
-
Cứ như vậy, tâm trí Nhan Khuynh thực sự nhẹ nhàng hơn trước nhưng tổ đạo diễn chương trình đang bù đầu tóc rối với cô rồi. Nhan Khuynh là người may mắn, cũng không biết là tốt hay xấu, có năm số, cô lại trúng số bốn, là số áp chót. Đây là vị trí cuối cùng, nhưng vẫn không phải vị trí đẹp nhất.
Trước Nhan Khuynh là Lộ Tây Minh vừa hát vừa nhảy vô cùng xuất sắc, chương trình cũng được chuẩn bị gần xong, là một ca khúc rất nổi tiếng. Thông thường, bầu không khí chắc chắn sẽ rất bùng nổ. Nhưng người diễn sau Nhan Khuynh là Hồ Hướng Dương chuẩn bị tiết mục vừa khôi hài vừa tình cảm, đó là một vở hài kịch rất kinh điển. Hồ Hướng Dương có nền tảng học vấn khá tốt, hiệu ứng sân khấu cũng cực kỳ lộng lẫy.
Cộng với việc Trương Vũ Thanh là người mở đầu, giọng hát hay đến nỗi có thể khiến người ta mê mẩn và Hướng Vãn có tâm tư tinh tế. Cô ấy đã từng trực tiếp sản xuất MV nhất làng nhạc ngay tại hiện trường. Trấn nhỏ ẩn giấu hai nữ hung thủ cao tay cùng với một anh chàng thám tử đẹp trai, tất cả đã tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng hoàn hảo.
Bốn người cố vấn đều là người tài cao học rộng nên trước khi nhận được danh sách chương trình, tổ đạo diễn đã biết mấy người này nhất định sẽ làm náo loạn hiện trường. Điều duy nhất bọn họ cần lo lắng là Nhan Khuynh. Đó là lý do tại sao ban đầu Lương Nhất Khả phải đưa người đi tìm Nhan Khuynh.
Nhưng bọn họ càng ngày càng lo lắng hơn. Bởi vì Lương Nhất Khả không đáng tin cậy này không hề thương lượng gì với Nhan Khuynh ngoài việc đến cầu vượt ăn hàng và cây trường thương đầy nguy hiểm của cô! Nhưng bây giờ Nhan Khuynh còn sắp xuất hiện ở đêm chung kết, nếu không thành công, chẳng phải cả sân khấu sẽ sụp đổ sao?
*Cây thương là một trong những binh khí lạnh lợi hại nhất trong thời cổ, nó là một trong thập bát ban binh khí và được liệt vào hàng vua của binh khí.
“Lương thiếu, ngày mai là ngày diễn tập rồi, chúng ta phải ghi lại một đoạn nội dung coi như thông báo chính thức, tôi còn chưa nhận được danh sách chương trình từ cô Nhan đâu.” Anh ta thúc giục Lương Nhất Khả đến chỗ Nhan Khuynh bàn bạc lại mọi việc.
Lương Nhất Khả loay hoay mấy ngày nay, cuối cùng cũng nhận ra rằng đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, vậy nên anh ấy vội vàng nhắn tin hỏi Nhan Khuynh trên WeChat, khi đọc tin nhắn trên nhóm, lòng anh ấy cũng lạnh xuống vài phần.
Nhan Khuynh tiện tay thêm Trương Vũ Thanh vào nhóm, bọn họ đang trò chuyện vô cùng vui vẻ về buổi biểu diễn cùng với Hướng Vãn. Hình như Nhan Khuynh đang thiếu hai người, cô hỏi bọn họ xem có quen biết ai không.
“Tôi biết rất nhiều ban nhạc nhưng những ban nhạc cô muốn không dễ gì kết hợp với nhau đâu.” Trương Vũ Thanh vô cùng xấu hổ, một ca sĩ nổi tiếng như vậy mà còn không tìm được một ban nhạc nào.
Mà Hướng Vãn cũng tỏ vẻ do dự: “Tiểu Nhan, cậu không chỉ muốn biểu diễn không thôi, mà còn muốn biến nó thành sự thật phải không!”
“Đúng vậy! Tớ nghĩ chỉ cần gọi hai diễn viên quần chúng là được rồi, không ngờ lại khó tìm như vậy/”
Lương Nhất Khả cũng lo lắng: “Chị Nhan Khuynh, chị đang tìm gì vậy?” Cóc ba chân khó tìm kiếm được người sống bằng hai chân lắm.
Câu trả lời của Nhan Khuynh khiến anh ấy nghẹn họng không thể trả lời.
“Chị muốn tìm một ông già có thể nói tiếng bụng và một ông già có thể hát hò.”
Lương Nhất Khả không hiểu: “Thời buổi này thanh niên nào cũng có thể nói tiếng bụng! Học nói tiếng chó, tiếng mèo, lồng tiếng cũng có đủ mà!”
Hướng Vãn: “Không phải, Nhan Khuynh muốn một bậc thầy nói tiếng bụng thực thụ. Đó không chỉ là vấn đề bắt chước một vài câu đơn giản mà phải là một bậc thầy có thể vượt qua cả cây cầu luôn đó.”
Lương Nhất Khả: “Làm thế quái nào chúng ta có thể tìm thấy người đó được! Chị Nhan thật sự muốn làm cái này sao!”
Nhan Khuynh: “Không phải em muốn chơi trò cầu vượt nhất sao?”
Lương Nhất Khả nhất thời không nói nên lời, anh ấy còn tưởng Nhan Khuynh đã thay đổi ý định, tại sao cô vẫn muốn biểu diễn ở cầu vượt cơ chứ!
Nhưng ngay sau đó, khi Nhan Khuynh gửi kế hoạch của mình cho Lương Nhất Khả xem, anh ấy đã vô cùng sửng sốt. Đối phương trầm mặc một hồi, rồi nói với Nhan Khuynh: “Chị Nhan, hôm nay em sẽ tìm bằng được bậc thầy!”
Cho dù Lương Nhất Khả đã ra lệnh nhưng không có ai tìm thấy được người đó. Đội đạo diễn cũng rất lo lắng nhưng Lương Nhất Khả còn lo lắng hơn bọn họ. Thoạt nhìn thì phương pháp của Nhan Khuynh có vẻ giống như một trò đùa, nhưng nếu nó được thực hiện một cách chỉn chu, chắc chắn mọi người sẽ ghi nhớ màn biểu diễn, trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội. Vì vậy, Lương Nhất Khả mới nghĩ rằng bất kể phải dùng phương pháp nào, anh ấy cũng phải tìm được tất cả những người theo yêu cầu của Nhan Khuynh.
Suốt một thời gian dài, Lương Nhất Khả bận rộn khắp nơi, dựa vào thân phận là thiếu gia của công ty truyền thông Lương thị, tìm kiếm tất cả các mối quan hệ gần xa nhưng vẫn không tìm được người phù hợp.
Đến giờ diễn tập vào ngày hôm sau, Lương Nhất Khả cũng vô cùng lo lắng khi thấy mọi việc không tiến triển như dự kiến.
“Lương thiếu, sao anh không thảo luận thay đổi chương trình với cô Nhan?” Tổ đạo diễn cố gắng thuyết phục Lương Nhất Khả, biện pháp của Nhan Khuynh cũng không quá tệ nhưng yêu cầu lại rất cao. Trước đây bọn họ chưa từng làm việc qua, nếu đến lúc diễn tập vẫn không thể tập hợp đủ người lại, không ai biết chắc liệu cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì hay không.
Lương Nhất Khả cau mày thật chặt, bắt đầu lục tung khắp các hội nhóm mà mình quen biết, hỏi xem bọn họ có quen ai không. Tất nhiên, hy vọng vô cùng mong manh.
Ngay khi Lương Nhất Khả sắp bỏ cuộc thì có tin tức từ chỗ Cảnh Hoài rằng anh đã tìm được một nghệ nhân có thể nói tiếng bụng!
“Mẹ kiếp! Anh Cảnh chính là ân nhân cứu mạng đó!” Lương Nhất Khả lập tức nhảy dựng lên. Áo khoác cũng không thèm mặc chạy ra đón người, thế nhưng vừa nhìn thấy người đi cùng Cảnh Hoài, hai chân anh ấy liền nhũn ra.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đây không phải là Phó Như Xuân, phó hiệu trưởng của Đại học Bắc Kinh sao? Khi Lương Nhất Khả tham gia kỳ thi nghệ thuật, anh ấy đã nộp đơn vào Đại học Bắc Kinh, nhưng Phó Như Xuân đã từ chối anh ấy. Thế nên mỗi lần Lương Nhất Khả nhìn thấy Phó Như Xuân, anh ấy đều phản xạ có điều kiện, bắp chân run lên vì hồi hộp.
“Anh Cảnh, thầy Phó là nghệ nhân nói tiếng bụng đây sao?” Lương Nhất Khả run rẩy hỏi Cảnh Hoài, trong lòng âm thầm hét lên không thể nào! Phó Như Xuân đạt rất nhiều thành tựu về thư pháp nhưng ông ấy không thể biết nói tiếng bụng được.
May mắn thay, Cảnh Hoài đã nhanh chóng giới thiệu anh ấy với người phía sau: “Không phải thầy Phó, đây là ông Trương.”
Lương Nhất Khả thở phào nhẹ nhõm. Mà Nhan Khuynh đang giao tiếp với các diễn viên sử dụng đạo cụ sân khấu bên trong cũng nhận được tin tức từ bên ngoài.
Đúng lúc này, tin tức từ phía Trương Vũ Thanh cũng báo rằng ban nhạc đã tìm thấy, mặc dù người nọ không nổi tiếng lắm nhưng kỹ thuật không quá tệ.
Hướng Vãn còn mang theo một ông già khác là nhà phê bình kịch nói rất chuyên nghiệp. Lương Nhất Khả nhìn mặt ông ta, nhưng nhìn về phía Hướng Vãn hết mực cung kính với Phó Như Xuân, anh ấy cũng không dám chậm trễ, mời bọn họ vào trong.
Nói ngắn gọn lại, vào giây phút cuối cùng của buổi diễn tập, rốt cuộc Nhan Khuynh đã tìm được tất cả các diễn viên mà cô muốn!
Lương Nhất Khả và nhóm đạo diễn nhìn nhau, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngược lại, Nhan Khuynh vội vàng mời mọi người tụ tập lại để thảo luận chi tiết về những việc cần làm.
Cảnh Hoài không đi theo, anh nói chuyện với Nhan Khuynh, dặn dò cô trước khi buổi diễn tập kết thúc một tiếng thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới đón cô, nhân tiện tiễn mấy người bọn họ về.
“Không cần! Tiểu Cảnh bận rộn như vậy thì cứ đi đi!” Phó Như Xuân xua tay, ra hiệu cho Cảnh Hoài không cần xen vào.
“Không thể được, chúng cháu đều là hậu bối, sao có thể quấy rầy người nhiều như vậy. Không phải chú vừa mới tu dưỡng xong sao?”
“Chính bởi vì đã tu dưỡng xong nên chú mới đến đây đó, chú nghe Phó Du nói rồi, vận mệnh của chú đã gắn liền với cô Tiểu Nhan rồi. Nhân cơ hội này chú muốn mời con bé đến nhà chú ăn tối, Tiểu Cảnh có để người ta đi không?” Phó Như Xuân cũng là một người không muốn giấu giếm thứ gì, trực tiếp nói ra lý do giúp đỡ của mình.
Nhan Khuynh nghe xong mới nhớ ra. Đây là bố của Phó Du, từ cuộc hôn sự với La Minh lần trước, cô đã đoán chữ với người ta ở trên Weibo.
Nhân quả quan hệ tuần hoàn thực sự rất kỳ diệu. Nhan Khuynh ngẫm nghĩ lại mọi việc, bật cười thích thú: “Chú Phó khách sáo quá, cháu ăn rất tốt đó, lúc đó chú đừng đuổi cháu ra ngoài nhé.”
Vậy là cô đã đồng ý, Phó Như Xuân cũng vô cùng vui vẻ, vỗ vai Nhan Khuynh: “Cô gái nhỏ có thể ăn được bao nhiêu chứ, đi thôi! Làm việc của cháu trước đi.”
Nói xong, một nhóm người đi ra phía sau hậu trường bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Nhan Khuynh tìm cơ hội quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Cảnh Hoài, ra hiệu hẹn gặp lại anh một lát nữa.
Cảnh Hoài đứng tại chỗ tiễn cô đi, trong lòng anh không khỏi nghĩ tới lời nói của Phó Như Xuân. Quả thật Nhan Khuynh ăn cũng khá tốt nhưng không tăng cân được bao nhiêu.
Giây phút cuối cùng, rốt cuộc thì buổi diễn tập của Nhan Khuynh vẫn diễn ra suôn sẻ.
Vẫn còn một ngày trước khi bắt đầu ghi hình, tổ chương trình sẽ công bố bản xem trước đã được chỉnh sửa lên mạng xã hội.
Khi những hình ảnh và video quảng cáo của các vị cố vấn mặc trang phục xuất hiện trên màn ảnh, nhiều người đã vô cùng phấn khích.
“A! Tôi biết rồi! Tôi biết Trương Vũ Thanh định hát cái gì rồi!”
“Ảnh chụp của Vãn Vãn quá hoàn hảo rồi, phân chia hai người diễn hai nhân vật sao? Trời ơi, ánh mắt độc ác dạt dào cảm xúc quá!”
“Lộ Tây Minh, Lộ Tây Minh, Lộ Tây Minh! Anh Minh sẽ khiến khán giả bùng nổ cho mà xem!”
“Aaaa! Hướng Dương muốn diễn ca kịch kìa! Người chuyên nghiệp lên sân khấu chắc chắn sẽ rất đẹp trai rồi!”
Chỉ có thể nói, khán giả theo dõi chương trình thật sự rất chuyên tâm, bàn tán đủ kiểu trên mạng xã hội, tung hô đủ kiểu. Ai không biết thì cứ tưởng đây không phải là một màn thi thố tài năng mà là buổi biểu diễn chào đón năm mới! Cảm giác hài hòa diễn ra khắp nơi.
Nhưng ngay cả như vậy, khi những hình ảnh của Nhan khuynh và video thông báo chính thức được tung ra, sự tung hô của những cư dân mạng thực sự không thể tiếp tục được nữa.
Nhìn ảnh chụp Nhan Khuynh đang mặc một bộ quần áo hết sức bình thường, thậm chí còn sờn rách với những miếng vá chằng chịt. Nếu không có vẻ ngoài xuất chúng, có lẽ người ta còn chẳng thèm liếc nhìn lần thứ hai. Càng khó hiểu hơn chính là việc phía sau Nhan Khuynh có bảy bóng người, hình dáng kỳ dị, rất khó để nhìn ra bọn họ đang làm gì?
Cái quái gì thế này? Nàng Bạch Tuyết và bảy con quái vật sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]