“Đoạn văn này hay quá đi.” Nhan Khuynh nhận xét rồi lật qua các trang. Thật trùng hợp, cô chỉ tùy tiện lật qua, không ngờ lại thấy đến phần đám cưới của nam chính và nữ chính.
“Nay lấy ước hẹn bạc đầu, viết lên giấy đỏ. Để thực hiện thề hẹn, vẽ lên uyên ương.*” Nhan Khuynh độc nội dung của hôn thư rồi nói: “Không ngờ, người xưa viết thư rất lãng mạn.”
*Trích từ một hôn thư thời Dân Quốc ở Trung Quốc.
Cảnh Hoài không nhúc nhích, anh chỉ lặng lẽ nhìn Nhan Khuynh. Mặt của Cảnh Hoài không biểu lộ điều gì nhưng ánh mắt của anh lại khá phức tạp.
Nhìn thấy Cảnh Hoài như vậy, Nhan Khuynh lại càng cảm thấy hứng thú hơn. Cô cười lớn rồi ngã vào người anh. Nhưng sau đó, Cảnh Hoài đã đỡ Nhan Khuynh lại và anh nhìn cô với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhan Khuynh: “Anh giận em à?”
Cảnh Hoài: “Không có.”
Nhan Khuynh: “Vậy anh ghen rồi đúng không?”
Cảnh Hoài không nói gì nhưng rõ ràng đó là anh đang thừa nhận rằng mình đang ghen.
Dáng vẻ ghen tuông của Cảnh Hoài khiến trái tim cô như bị tan chảy. Nhưng Nhan Khuynh lại không kiềm chế được suy nghĩ của mình, cô tiếp tục trêu ghẹo anh: “Vậy để em dỗ anh nhé?”
Nhan Khuynh có ý gì vậy? Đột nhiên, Cảnh Hoài cảm thấy có chút khẩn trương. Quả đúng như dự cảm của anh, chỉ vài giây sau, anh đã bị cô dồn vào ghế lái.
Vì Nhan Khuynh đã rất quen thuộc với không gian trong xe nên cô có thể dễ dàng nhấn nút điều chỉnh chỗ ngồi dưới ghế, hạ chỗ tựa lưng bên người Cảnh Hoài xuống. Sau đó, Nhan Khuynh lại nhích cả người sang bên ghế lái.
Trong nháy mắt, khoảng cách cơ thể giữa hai người được rút ngắn. Hơi thở của Nhan Khuynh vẫn ở bên tai Cảnh Hoài.
“Nếu anh không muốn xem em với người khác diễn, hay là em diễn với anh một đoạn trước được không?”
“Diễn, diễn cái gì?” Nhan Khuynh tiến đến gần, khiến tim Cảnh Hoài đập kịch liệt.
“Chúng ta sẽ diễn phân đoạn ở suối nước nóng. Em là nữ chính và bây giờ anh sẽ là con mồi của em. Cho nên… anh đừng cử động.” Nhan Khuynh cười nhẹ, sau đó cô hôn lên môi Cảnh Hoài.
Các tình tiết tuy không đổi nhưng lại khác địa điểm và quyền chủ động của nhân vật cũng thay đổi. Cảnh Hoài không khỏi sửng sốt nhưng Nhan Khuynh lại bị sự ngây ngốc của anh dụ dỗ. Cô đè Cảnh Hoài lên ghế lái và nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt anh từng chút một.
Từ đôi mắt, đến sống mũi rồi tiếp tục đến đôi môi. Vào lúc cô cắn yết hầu của anh, Nhan Khuynh cảm nhận được hơi thở dồn dập của Cảnh Hoài.
“Anh còn ghen không?” Trên mặt Nhan Khuynh tràn đầy sự vui vẻ, cô ghé sát tai anh hỏi.
Nhưng mà Cảnh Hoài một lúc sau mới phản ứng lại, anh vươn tay ôm lấy Nhan Khuynh vào lòng và ghé vào tai cô thì thầm nói: “Vẫn còn một chút.”
“Vậy em hôn anh thêm một cái nhé?”
“Ừm.” Cảnh Hoài nhiệt tình nhắm mắt lại.
“Anh chẳng có tiền đồ gì hết!” Nhan Khuynh nhéo nhẹ lỗ tai của Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài không động đậy, anh như muốn nói rằng khi bên cạnh em thì anh không cần tiền đồ làm gì cả.
“Anh thật là!” Nhan Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, cô cười nhẹ rồi lại hôn lên khóe môi của Cảnh Hoài một lần nữa.
Bây giờ cô phải làm sao đây? Sự ngọt ngào này khiến cô không muốn xa anh một chút nào!
——————————————
Cuối cùng, bởi vì hôm qua đã xảy ra một cảnh tượng quyến rũ ở trong xe nên việc diễn xuất của Nhan Khuynh hoàn toàn thất bại. Vì vậy, đạo diễn cũng rất phiền muộn. Nhưng sau đó, ông vẫn hỏi Nhan Khuynh một câu: “Cô có thể giúp tôi thiết kế các động tác võ thuật được không?” Có thể thấy được rằng Nhan Khuynh là người biết võ. Tuy các động tác của cô không giống với những giới võ thuật khác nhưng các động tác đó lại rất đẹp mắt. Vì thế, đạo diễn Lý nghĩ rằng mặc dù Nhan Khuynh không đóng vai chính nhưng nếu ông ấy có thể nhờ cô hỗ trợ cho kịch bản võ thuật thì cũng là may mắn lắm rồi.
Chuyện này cũng không phiền phức lắm. Vì vậy, Nhan Khuynh trực tiếp đồng ý và cô cũng không hề do dự một chút nào.
Tuy nhiên, sau khi người chỉ đạo võ thuật nghe được việc này, anh ta đã trực tiếp đến tìm đạo diễn. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
“Đạo diễn Lý, tôi có thể xin WeChat của cô Nhan được không?”
“Để làm gì? Cậu đừng nghĩ đến việc gì cả, không thể chọc vào cô Nhan đâu.” Lúc đầu, đạo diễn tưởng rằng người hướng dẫn võ thuật vì chuyện này mà khó chịu và muốn tranh cãi với Nhan Khuynh nên đạo diễn đã nhanh chóng khuyên ngăn anh ta.
Đạo diễn rất thính tai. Nghe nói lần trước sau khi Nhan Khuynh diễn kịch xong, không biết bọn họ thân thiết như thế nào mà mấy vị lớn tuổi kia có ấn tượng rất tốt với cô. Đặc biệt là ông Trương, ông ấy còn nói sẽ tìm một ngày tốt để thu nhận Nhan Khuynh làm học trò.
Đừng bị sự khiêm tốn của mấy người họ qua mặt, ai trong số họ đều là người có thân phận lớn trong nước. Những người kém nhất cũng là nghệ sĩ hàng đầu của quốc gia. Hơn nữa, Cảnh Hoài là người đứng đầu trong giới. Cho nên nếu có người đắc tội với Nhan Khuynh thì cô chẳng cần phải ra tay bởi đã có người xử lý giúp cô rồi.
Nghĩ tới đây, đạo diễn lại khuyên người chỉ đạo võ thuật một câu: “Tôi nhờ Nhan Khuynh giúp đỡ thiết kế không phải vì tôi có ý kiến gì với công việc của cậu. Tôi chỉ vì lợi ích của chúng ta, học tập ưu điểm của người khác, sẽ giúp chúng ta có tiến bộ trong tương lai mà đúng không?”
Nhưng mà lời giải thích của người chỉ đạo hướng dẫn võ thuật nằm ngoài dự đoán đạo diễn Lý. Anh ta đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn nói với đạo diễn một cách lúng túng.
“Thực sự không như ông nghĩ đâu, đạo diễn Lý đừng hiểu lầm, tôi là người hâm mộ của cô Nhan, tôi muốn thêm WeChat chỉ để xin chữ ký thôi.”
Ôi! Cuối cùng, chuyện này là do chính bản thân ông ấy đã tự suy diễn linh tinh! Đạo diễn không biết nói gì hơn. Ông bèn đi hỏi ý kiến của Nhan Khuynh, thấy cô không phản đối nên đạo diễn đã bảo người chỉ đạo võ thuật tự thêm WeChat đi.
Sau khi thêm WeChat, bọn họ trò chuyện cũng khá tốt.
Ở thế giới ban đầu, Nhan Khuynh đã theo sư phụ của mình lên núi học võ rất bài bản từ khi cô còn nhỏ. Trùng hợp là người chỉ đạo võ thuật mà đạo diễn Lý giới thiệu với cô cũng rất yêu thích võ thuật cổ xưa. Vì thế, Nhan Khuynh và anh ta nói chuyện rất hợp nhau nên bọn họ đã trở thành bạn bè.
Sau khi trò chuyện với Nhan Khuynh, người chỉ đạo võ thuật mới có thể nhận ra có một số thói quen chiến đấu mà anh ta chưa từng thấy trước đây. Phong cách của Nhan Khuynh nói thực sự đơn giản hơn rất nhiều. Hơn nữa, các động tác không quá rắc rối nên diễn viên cũng không thấy mệt khi diễn. Sau khi thay đổi theo góp ý của cô, người chỉ đạo võ thuật thấy hiệu ứng quay phim đã tốt hơn rất nhiều so với cách làm trước đây của anh ta. Quả thực, Nhan Khuynh đã giúp cho đoàn phim một việc lớn khiến đạo diễn Lý và người chỉ đạo võ thuật vui mừng khôn xiết.
Sau khi nghe chuyện về võ thuật của Nhan Khuynh, các đạo diễn phim truyền hình trong giới giải trí đều rất ngưỡng mộ tài năng của cô. Một trong số đó là bạn của Lương Hải, phim của anh ấy cũng có cảnh võ thuật nên muốn nhờ Nhan Khuynh hỗ trợ thiết kế.
Tình cờ lúc đó Nhan Khuynh không bận việc gì nên cô đồng ý ngay lập tức. Không những vậy, Hướng Vãn cũng biết đoàn phim kia, cô ấy sợ Nhan Khuynh lần đầu đến sẽ không quen nên Hướng Vãn quyết định đi cùng cô.
“Ở chỗ đó có người quen của cậu sao?” Nhìn Hướng Vãn cầm túi lớn túi nhỏ nên Nhan Khuynh cảm thấy thật mới mẻ.
“Đúng vậy, vừa đúng lúc tớ đi thăm bạn.” Hướng Vãn vừa thu dọn đồ vừa giải thích với Nhan Khuynh. Sau đó, hai người đi đến phim trường bằng xe của Hướng Vãn.
Đoàn phim đang quay ở nội thành nên chưa đầy một giờ, Nhan Khuynh và Hướng Vãn đã đến nơi.
Khi hai người vừa đến đoàn phim đã thấy các diễn viên đang quay. Đúng lúc đang đến phân cảnh cướp giật trẻ em. Thông thường, kịch bản có nội dung bắt trẻ em làm con tin trông rất ngu ngốc. Nhưng kĩ năng diễn xuất của người đàn ông kia rất tốt. Nhìn qua, trông anh ấy có vẻ rất hung dữ nên không ai dám ngăn cản. Bé gái nhỏ trong tay anh ấy sợ đến mức khóc lớn đến khi đạo diễn hô cắt cô bé cũng không chịu ngừng.
“Mẹ cơ, huhuhu, con muốn về nhà…” Một bé gái không ngừng khóc lóc. Lần này cô bé đi cùng với bố của mình nhưng người bố trẻ toát cả mồ hôi rồi mà mãi vẫn không dỗ được con gái.
Những người khác trong đoàn phim cũng vội vàng vào dỗ dành nhưng cô bé vô cùng sợ hãi, không nói được lời nào, chỉ nằng nặc đòi đi tìm mẹ nên bọn họ không còn cách nào khác. Cuối cùng, người đàn ông kia tiến đến và bảo: “Để tôi thử.”
“Như vậy… thì lại phiền cho anh lắm!” Người bố trẻ tuổi kia khách sáo nói. Với lại, vừa nãy con bé đã bị dọa sợ bởi vai diễn của người đàn ông to lớn này.
“Đừng sợ đừng sợ, không phải vừa rồi chúng ta chỉ diễn phim thôi sao? Chú cho cháu coi cái này. Cháu nghĩ coi bông hoa này từ đâu mà tới?” Người đàn ông kia ngồi xổm xuống trêu chọc bé gái. Rõ ràng anh ấy vừa diễn một vai ác rất chân thật trong phim, bây giờ lại nhẹ nhàng dỗ dành trẻ em khiến mọi người không thể tin được.
Hơn nữa, người đàn ông kia lại có thể biểu diễn ảo thuật rất khéo léo khiến cho đứa trẻ nín khóc. Không những vậy, cô bé còn nũng nịu ôm lấy anh ấy.
“Cảm ơn anh nhiều!” Cuối cùng, người bố trẻ tuổi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Không có việc gì, lúc nãy cũng do tôi dọa cô bé khóc.” Người đàn ông kia đem một viên kẹo nhỏ đưa cho bé gái và nói: “Chúng ta ngoéo tay rồi, về sau cháu đừng sợ chú nữa!”
“Được ạ!” Cô bé bóc kẹo sau đó bỏ vào miệng rồi nở một nụ cười còn ngọt hơn cả đường.
“Chậc! Có một cô con gái để nuôi nấng thực sự tốt biết bao.” Sau đó, người đàn ông kia đem đứa bé giao cho người bố trẻ và cảm thán một câu.
Bố của cô bé kia cũng gật đầu đồng ý. Công chúa nhỏ nhà anh ta khi không làm ầm ĩ lên thì có thể sánh ngang với các bảo bối đó.
Nhan Khuynh nhìn thoáng qua, sau đó cô quay đầu nói với Hướng Vãn một câu: “Thật là lợi hại!”
“Chắc chắn rồi. Giới thiệu với cậu, đây là sư huynh của mình, tên anh ấy là Từ Á.” Nhắc tới sư huynh của mình, Hướng Vãn không thể không kiêu ngạo nói: “Đừng thấy sư huynh của mình chưa diễn vai chính nào mà khinh thường, diễn xuất của anh ấy rất đỉnh, còn không thua kém so với các ảnh đế đâu đấy!”
“Tớ có thể nhìn ra được.” Nhan Khuynh cũng phát hiện ra tuy rằng Từ Á rất kín tiếng nhưng ở đoàn phim lại có tiếng. Ngay cả những diễn viên chính hay phụ đều rất tôn trọng anh ấy.
“Tiểu Vãn đến à?” Từ Á ở đầu bên kia cũng nhìn thấy và vẫy tay với Hướng Vãn. Còn Hướng Vãn trong tay cầm túi trà vội vàng chạy tới chỗ anh ấy.
“Sư huynh, em tới thăm ban!”
“Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì anh ở phim trường ba trăm ngày. Nhưng anh cũng chỉ thấy em đến được một vài lần. Chắc là em sợ cô Tiểu Nhan không quen với nơi đây nên mới đi chung.”
“Em có như vậy đâu? Đó là trà của em tặng! Anh mau trả lại cho em!” Ở trước mặt Từ Á, Hướng Vãn lộ ra sự trẻ con và nữ tính hiếm thấy.
Từ Á xoa nhẹ đầu của Hướng Vãn giống như đang xoa cô gái làm nũng của mình. Nhan Khuynh đứng một bên quan sát hai người họ và nói: “Chúc mừng.”
“Làm sao vậy?” Hướng Vãn không hiểu nên hỏi lại.
“Trong ánh mắt hiện lên có tin vui. Sắp tới anh sẽ gặp chuyện tốt về cả tiền tài lẫn danh tiếng.” Nhan Khuynh nói không lớn, chỉ Hướng Vãn và Từ Á mới có thể nghe thấy.
Đột nhiên, trên mặt Từ Á thể hiện sự bất ngờ: “Cô Tiểu Nhan, những lời của cô có thật không vậy?” Thật ra, mấy hôm trước có người mời anh ấy đóng một bộ phim hài kinh phí thấp. Anh ấy còn đang do dự có nên đồng ý không nhưng giờ lời nói của khiến Từ Á động tâm.
Nhan Khuynh trả lời: “Đừng ngần ngại, cơ hội sẽ đến. Chúc sự nghiệp của anh thuận lợi như diều gặp gió.”
Từ Á cũng trở nên nghiêm túc: “Cảm ơn vì lời chúc của cô.”
Xem ra anh ấy nên cân nhắc thật tốt. Ban đầu, Từ Á nghĩ rằng ở tuổi của mình, anh ấy chỉ có thể dựa vào diễn xuất để kiếm sống thôi, còn trở nên nổi tiếng là một việc không có khả năng. Nhưng khi nghe lời này của Nhan Khuynh, Từ Á mới cảm thấy mình có hi vọng. Nhưng Từ Á đã bốn mươi tuổi rồi, việc trở thành ảnh đế đối với anh ấy còn có thể xảy ra không?
Sau khi Hướng Vãn nghe hai người còn lại nói chuyện, cô ấy cũng lập tức hiểu ra rằng có lẽ Từ Á sẽ có cơ hội ghi lại một dấu ấn lớn với mọi người nên Hướng Vãn rất mừng cho người anh của mình.
Ở phía bên kia, đạo diễn cũng đang đi tới và cùng chào hỏi với Nhan Khuynh. Sau đó, cô cũng chuẩn bị đi làm việc.
“Là như thế này, chúng tôi phải làm gì để động tác này trông đẹp mắt hơn vậy cô Nhan?” Thật trùng hợp, đạo diễn chỉ đạo võ thuật của đoàn sản xuất này cũng là người quen của Nhan Khuynh. Bọn họ mới gặp nhau hai ngày trước.
Biết nhau rồi thì giao tiếp sẽ dễ dàng hơn. Nhan Khuynh lắng nghe những gì họ nói về các tình tiết, cô nhìn lại ngoại hình của diễn viên và đi thẳng vào công việc.
Sau khi buổi đóng phim kết thúc thì đã đến tối, đạo diễn mời mọi người đi ăn tối. Bữa cơm này chỉ có đạo diễn, người chỉ đạo võ thuật và Từ Á, họ không mời lộn xộn bất kỳ người lạ nào khác. Còn có hai cô gái là Nhan Khuynh và Hướng Vãn cũng đi ăn cùng nên một bàn chỉ có năm người. Bọn họ nói chuyện với nhau khá hợp.
Đạo diễn, Từ Á và người chỉ đạo võ thuật trò chuyện rất thẳng thắn và vui vẻ. Vì có hai cô gái là Nhan Khuynh với Hướng Vãn nên trên bàn ăn không có chút rượu nào nên mọi người chỉ uống nước ép trái cây thôi.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên đạo diễn hỏi Nhan Khuynh một câu: “Cô Tiểu Nhan, cô đã từng thấy người nào ngày càng đẹp lên không?”
“Ông có ý gì?”:
“Cũng không có gì.” Đạo diễn có chút khó xử nói: “Là bạn học của tôi, cậu ấy đóng một bộ phim chiếu trên mạng nhưng vấn đề là đoàn làm phim của cậu ấy rất kì lạ.”
Từ Á nghe xong cũng có chút kinh ngạc: “Đó là bộ phim có kịch bản cẩu huyết sao? Hình như có tình tiết hai người là anh em nhưng lại yêu nhau.”
“Đúng đúng đúng! Chính là nó đấy.”
“Cái kịch bản này thật ngu ngốc.” Từ Á chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác bỗng lên tiếng.
Cả Nhan Khuynh và Hướng Vãn đều rất tò mò.
Cuối cùng, đạo diễn nói thêm mấy câu: “Nam chính trước kia của đoàn phim bị bắt do liên quan đến bí mật của hợp đồng gì đó. Sau đó, họ tuyển lại diễn viên một lần nữa và mời được một diễn viên khá có tiếng nên lúc đó bộ phim cũng rất có sức hút. Nhưng không biết tại sao đầu óc của bạn tôi lại xui khiến cậu ấy nhận một người nghiệp dư làm nhân vật chính. Còn diễn viên có sức ảnh hưởng lớn kia lại bị đẩy xuống làm nhân vật phụ.”
“Chẳng lẽ diễn viên nghiệp dư kia có tư bản chống lưng cho nên diễn viên có tiếng kia mới nhẫn nhịn anh ta?” Hướng Vãn cảm thấy kì lạ.
“Đúng vậy, họ còn trở thành bạn tốt nữa.” Đột nhiên, đạo diễn nhìn Nhan Khuynh rồi nói: “Tôi cảm thấy người đó rất giống cô Nhan nhưng lại là một phiên bản kém hơn nhiều.”
“Rốt cuộc vấn đề là gì?”
“Các cô các cậu không biết bây giờ mọi người đang lan truyền tin gì về cô Nhan sao? Nhiều người bảo cô Nhan chính là cá koi, ai chơi tốt với cô Nhan Khuynh thì sẽ được lợi. Hướng Vãn nhặt lại được một cái mạng, buổi biểu diễn của Lương Nhất Khả rất thành công còn Trương Vũ Thanh thì gặp khá nhiều chuyện tốt. Hiện tại ai chơi với cô Nhan đều gặp lợi cả.”
“Vậy người kia có liên quan gì đến Tiểu Nhan?”
“Anh ta cũng có thể bói toán sao?” Nhan Khuynh hỏi một câu xen vào.
“Không, không, không. Cô Nhan thực sự rất tuyệt vời, cô mang tới sự may mắn cho mọi người xung quanh. Nhưng người đàn ông kia không phải bạn của cô sao? Anh ta chỉ cần quay đầu thôi cũng khiến người đối diện trở nên xui xẻo.”
“Hơn nữa, mấu chốt là người đóng vai nam chính kia ngày nào cũng đẹp lên. Điều này rất kì lạ. Nhưng tôi lại chưa từng thấy qua nên có lẽ là bạn học của tôi chỉ nói đùa thôi!”
“Mỗi một người đàn ông đều có thể có những dáng vẻ khác biệt mà, tôi cảm thấy bạn học của ông chắc bị hoa mắt rồi!” Từ Á chọc đạo diễn rồi sau đó anh ấy nói chuyển chuyển sang đề tài khác.
Sau khi tạm biệt nhau, Cảnh Hoài đưa Nhan Khuynh về nhà nhưng Lương Hải lại có một buổi tiệc xã giao vào buổi tối nên anh ta nhờ Cảnh Hoài cho Hướng Vãn về chung với hai người luôn.
Trong xe, Hướng Vãn nhớ tới cuộc trò chuyện trên bàn ăn, cô ấy không nhịn được nên hỏi Nhan Khuynh: “Thực sự có chuyện như vậy sao?”
Nhan Khuynh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không phải ảo giác, vậy chắc chắn là anh ta phải có thủ đoạn gì đó. Muốn chỉnh dung thì phải đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chứ. Còn ngày nào cũng đẹp lên thì anh ta nhất định là yêu tinh. Thời buổi này, rất ít yêu quái có thể thành tinh, muốn thu thập tài liệu về chúng không biết phải đổi bao nhiêu mạng người. Nhưng bọn chúng cũng khó tồn tại trong một thế giới được pháp luật cai trị.”
“Cũng đúng.” Hướng Vãn cũng không nhịn được mà cười ra tiếng khi nghe Nhan Khuynh nói.
Lái xe thêm một đoạn nữa thì đến nhà của Hướng Vãn. Nhan Khuynh tiễn cô ấy vào nhà rồi mới quay lại. Khi Nhan Khuynh trở về, cô thấy Cảnh Hoài đứng ở cửa xe chờ cô. Nhan Khuynh hiểu ngay là anh luôn nhìn chằm chằm vào cô vì sợ trên đường cô quay lại một mình sẽ không được an toàn.
“Em lợi hại lắm! Có thể dùng tay không đập cả tảng đá lớn luôn đó.” Nhan Khuynh trêu anh.
“Ừm, anh biết.” Cảnh Hoài cũng không phản bác lời nói của cô. Khi Nhan Khuynh ngủ gật, sức lực và sự phòng bị của cô vẫn rất mạnh mẽ. Nhưng điều đó không ngăn được sự lo lắng của anh dành cho Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì, trông lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Cô không kìm được mà đưa tay kéo đầu Cảnh Hoài xuống rồi hôn lên khóe môi anh.
——————————————
Khuya hôm đó, Cảnh Hoài đưa Nhan Khuynh về khách sạn. Nhan Khuynh lên giường ngủ một giấc, cô quên luôn về câu chuyện được nghe kể lúc đi ăn cơm vừa nãy.
Nhưng Cảnh Hoài lại để chuyện này trong lòng. Sau khi trở về, anh đã gọi nhờ người đi điều tra.
Cảnh Hoài luôn cảm thấy không an tâm, không phải việc gì khác ngoài lời nói của đạo diễn kia: “Tôi cảm giác rất giống với cô Tiểu Nhan.”
Trên thực tế, nhiều người có điểm tương đồng với nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, tính cách của Nhan Khuynh lại rất thẳng thắn nhưng nếu có một người đàn ông giống Nhan Khuynh hoàn toàn về mọi mặt thì thật sự rất kỳ quái. Cảnh Hoài cảm thấy chuyện này có điều không ổn.
Sau khi đọc kết quả mới điều tra được, Cảnh Hoài cảm thấy người đàn ông kia thật sự quá ghê tởm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]