Việc dùng bọn họ để chiêu hồn là có ý gì chứ? Lương Nhất Khả nghe được câu này sắc mặt liền tái mét. Về phần bảy thực tập sinh kia, mắt trợn to tới mức kính râm cũng không thể đeo vừa.
Chết tiệt, chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra vậy? Làm sao cô có thể nhẫn tâm đem họ ra làm vật dẫn quỷ vậy? Không phải nói đưa họ đến đây tìm người giúp đỡ sao!?
Cả tổ làm phim đều ngơ ngác, việc này có cần phải quay lại không? Nếu không quay, cư dân mạng chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem, dù sao cũng đang hồi gay cấn. Nhưng mà lúc quay xong rồi thì việc phát sóng phải xử lý như thế nào đây, phát trên mạng xã hội thì có thể, còn muốn lên TV thì không thể.
Ban đầu là quay về những giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, sao bây giờ lại chuyển sang phong thủy, bói toán và các hiện tượng siêu nhiên. Có phải họ đang đi lạc đề không?
Nhưng mấy vấn đề nhỏ nhoi này đối với Nhan Khuynh mà nói thì cũng không có gì to tát. Mối quan tâm hiện tại của cô chỉ có bữa tối nay ăn gì? Đã một ngày rưỡi rồi! Cuối cùng cũng có thể ăn một ngụm đồ ăn nóng, Nhan Khuynh cảm thấy không có gì quan trọng hơn việc này.
Những gia đình làng chài nằm ven biển, trong nhà luôn cần có những bà lão có tay nghề nấu nướng tốt và khéo léo một chút. Vợ trưởng thôn nấu cho họ một bàn đầy thức ăn, nhìn có hơi đơn giản nhưng mùi vị không thể chê vào đâu được.
Nhan Khuynh ăn một miếng cá hấp, vui vẻ nheo mắt lại. Thực sự rất ngon! Sau đó cô càng hào hứng vung đũa.
Đối với một đầu bếp mà nói, món ăn của mình được người khác công nhận là một điều vô cùng hạnh phúc. Vợ trưởng thôn thấy Nhan Khuynh thì rất vui vẻ, bà liên tục đem lên những món đặc sản để chiêu đãi khách. Đối với những làng chài thì thủy sản tươi sống là thứ không bao giờ thiếu, không cần những bước chế biến phức tạp, mà chỉ dựa vào mùi vị tươi mới của bản thân món ăn cũng đã chiến thắng trong lòng khách đến thăm rồi.
Nhưng những người khác lại bối rối không biết nên ăn món nào, đặc biệt là Lương Nhất Khả. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng kì quái mà mình sắp trở thành, cậu ta thật sự không có tí tâm trạng ăn uống nào.
Đúng, Nhan Khuynh là người nói sao thì chính là như vậy. Lương Nhất Khả tin chắc những lời mà cô vừa nói ban nãy không phải là nói đùa.
Nhưng trí nhớ của trưởng thôn còn khá tốt, còn nhớ rõ mặt của cậu ta, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu ta, tự tay rót cho Lương Nhất Khả một ly rượu.
“Cậu phóng viên này, lần trước không phải là tôi ghét các cậu, chỉ là thôn của chúng tôi không tiện tiếp khách. Nhưng tôi lại không nghĩ các cậu lại mời đại sư đến giúp chúng tôi.” Trưởng thôn vô cùng hào hứng, nhiệt tình như lửa lôi kéo Lương Nhất Khả uống rượu cùng ông: “Thật sự cảm ơn cậu.”
Nhưng đối với ánh mắt xem mình như cứu tinh của trưởng thôn, Lương Nhất Khả chỉ biết khóc thầm trong bụng mà nhận lấy ly rượu từ tay trưởng thôn.
Lương Nhất Khả nhận lấy chung rượu từ tay trưởng thôn, cả người cậu ta lạnh toát.
“Chị Tiểu Nhan….” Lương Nhất Khả quay sang gửi tín hiệu cầu cứu cho Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh không hề ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, bình thản nói: “Uống nhiều chút, lát nữa sẽ không thấy sợ.”
Nói tóm lại, Nhan Khuynh muốn dùng cậu ta chiêu hồn! Trong đầu Lương Nhất Khả bây giờ có tới một vạn câu vcl vcll vclll, cậu ta biết Nhan Khuynh đã nhìn thấy thứ gì đó ở đây cho nên mới muốn tới nơi này như vậy. Lúc đầu Lương Nhất Khả chỉ nghĩ đơn giản là đi thu phục vài con ma nho nhỏ, lại không nghĩ đến thật sự còn có sự tình ẩn đằng sau đó cần phải giải quyết. Lương Nhất Khả cảm thấy bản thân mình là một biên tập nhỏ đánh thương vô cùng, sao cậu ta có thể nghe lời Nhan Khuynh đến đây chứ, còn hợp tác cùng cô chiêu hồn.
Về phần bảy thực tập sinh kia càng bất lực nghĩ, đây là ai, tôi là đâu? Vốn định sau khi chương trình này phát sóng bọn họ một bước lên mây trở thành ngôi sao nổi tiếng ai mà có ngờ chương trình chưa phát sóng họ đã phải đi theo Nhan Khuynh làm thầy trừ tà.
Không biết có phải vì cả đám người họ mặc đạo bào hay không? Mà mấy người trong làng chài rất kính sợ bọn họ, khi nãy còn thấy một đứa nhỏ cầm nhan hướng đám người họ mà vái lạy, thật sự nghĩ bọn họ là cao nhân đến đây.
Trong khi nhóm thực tập sinh đang bối rối không biết nên làm gì, thì cư dân mạng đang mất kiên nhẫn, vì từ lúc đám người Nhan Khuynh bước vào làng chài thì livestream cũng kết thúc do bị giới hạn thời gian phát sóng. Nhưng trước khi livestream kết thúc cư dân mạng nghe được Nhan Khuynh muốn dời phần mộ của ai đó để chiêu hồn ma quỷ, bọn họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Thông thường những người liên tục lên hot search sẽ khiến người khác thấy khó chịu, nhưng Nhan Khuynh lại khác, cô không phải idol nổi tiếng cũng không có fandom cho riêng mình. Điều quan trọng hơn là mỗi lần Nhan Khuynh lên hot search đều không giống nhau, đều là do người đi đường quay lại được sau đó đăng lên Internet. Mà lần này còn lì kì hơn những lần trước rất nhiều.
theo lửa địa ngục đến người người dẹp yên, đằng sau mang theo con cháu xuống núi khất thực, có thể nói toàn bộ hành trình mang lại nhiều năng lượng phù hợp già trẻ.
Cho nên tới thời điểm hiện tại, không chỉ có những cư dân mạng đang theo dõi livestream mong chờ chuyển biến tiếp theo của buổi phát sóng mà thậm chí những người chưa xem qua chương trình cũng bắt đầu tò mò hóng hớt.
Thật thú vị! So với mấy màn ca hát, nhảy múa lúc trước thì việc chiêu hồn tâm linh như thế này của Nhan Khuynh thật sự là điều vô cùng mới lạ. Họ muốn xem Nhan Khuynh có thể gọi ra cái gì?
Độ nổi tiếng của Nhan Khuynh lại tăng mạnh, trực tiếp bỏ xa các đội khác ở phía sau, nếu không phải tên của chương trình tạp kỹ này hiện lên trên thanh tìm kiếm, mọi người chắc hẳn sẽ nghĩ trong cái chương trình này chỉ có mỗi đội của Nhan Khuynh mà thôi.
Nhưng khác với vẻ hào hứng của những cư dân mạng ngoài kia, thì ekip chương trình bên này đang vô cùng tuyệt vọng và bất lực.
Nguyên nhân chính là sau khi ăn no, Nhan Khuynh thậm chí không nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay vào công cuộc chuẩn bị cho việc chiêu hồn.
Điều may mắn ở đây là Nhan Khuynh không giống với những vị đại tiên trong phim truyền hình mà mọi người vẫn thường xem là chuẩn bị một đống máu chó và máu gà, cô chỉ đơn giản nhờ người chuẩn bị một rổ gạo nếp rồi bắt đầu rải.
Ăn tối xong, Nhan Khuynh chọn một giờ tốt, sau đó rải gạo nếp trước cửa. Sau khi kiểm tra lại mọi thứ, đảm bảo rằng gạo nếp đã được rải đều, Nhan Khuynh quay sang nói với trưởng thôn: “Ông có thể đi gọi những ông lão ở trong làng muốn cầu thân đến đây không?”
Sau đó Nhan Khuynh dẫn theo Lương Nhất Khả và bảy thực tập sinh kia đi chuẩn bị, cô dán lên trán mỗi người một lá bùa, phông chữ rất kỳ lạ, nghe nói là chữ tượng hình, nhưng trong ấn tượng của mọi người trong làng thì chữ tượng hình không giống vậy, nhưng cũng không giống với loại chữ tượng hình mình thường dùng.
“Diễn văn thường được dùng để giao tiếp với quỷ thần.” Nhan Khuynh chỉ vào lưng bọn họ nói: “Còn đây là bát tự của mỗi người, đều phù hợp để làm vật dẫn trung gian.”
Vậy điều đó có nghĩa là rất nhanh sẽ có linh hồn nhập vào người bọn họ? Mọi người chợt thấy lạnh sống lưng, như thể có người nào đó đang đứng phía sau nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ. Hoặc có thể là do họ đang đứng trong vòng tròn mà Nhan Khuynh dùng gạo nếp tạo thành, nên cảm thấy trong phòng trở nên đông đúc hơn rất nhiều, giống như có rất nhiều người đang quây xung quanh họ.
“Này này này là có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Lương Nhất Khả run rẩy nói.
“Không sao, có tôi ở đây.” Nhan Khuynh bình tĩnh nói, sau đó vỗ tay nói lớn: “Tôi có tám người ở đây, các vị cứ chọn ngẫu nhiên một người nhập vào. Mỗi người mười phút, nói bất kì điều gì mà các người muốn. Nhanh lên!”
“Chết tiệt, chị Tiểu Nhan, chị nghiêm túc đấy à!” Lương Nhất Khả run rẩy nói.
Nhan Khuynh cười an ủi: “Không sao đâu, bọn họ rất nhanh sẽ đến thôi.”
Câu nói vừa dứt, Lương Nhất Khả cảm nhận được nhiệt độ trong phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nhan Khuynh đưa tay vỗ vào trán cậu ta, ý thức Lương Nhất Khả dần trở nên mơ hồ.
Ý thức Lương Nhất Khả mơ mơ hồ hồ không rõ cái gì, chợt cậu ta nghe được một giọng hát bên tai mình.
Như xa như gần, không phải nam cũng không phải nữ. Âm thanh như bị người khác bóp cổ chết, không phải là bị bóp cổ chết mà là chết khi đang hát.
Lương Nhất Khả bất ngờ dứt khỏi trạng thái mơ hồ kia, quay sang nhìn Hạ Triết bên cạnh: “Hạ Triết, Hạ Triết cậu có nghe thấy gì không?”
Bây giờ Hạ Triết rất sợ, nhưng vẫn theo phản xạ tự nhiên của anh ấy nói: “Tần số cao nhất mà con người có thể nghe được là 1177,2hz, nhưng…nhưng cái này đã vượt qua ngưỡng nghe được của chúng ta rồi, cậu Lương…có phải chúng ta gặp ma rồi không?”
“Mẹ nó, nghe cũng biết không phải người sống rồi, thời điểm này không cần cậu phổ cập mấy cái kiến thức khoa học đó cho tôi!”
Lương Nhất Khả thật sự bị dọa cho khóc, nhưng cậu ta không thể cử động được cơ thể của mình, chỉ có thể bất lực nhìn xung quanh phòng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Lương Nhất Khả ớn lạnh cả người, ý thức từ từ trở nên mơ hồ không rõ.
Cả đoàn làm phim như chết lặng. Họ hoàn toàn không nhẹ thấy được giọng hát mà Lương Nhất Khả và bảy người còn lại nhắc tới, cũng không cảm nhận được không khí trong phòng đang lạnh xuống, im lặng một cách tuyệt đối.
Từ góc nhìn của họ, chỉ thấy được đám người Lương Nhất Khả ngồi khom người lại, vừa khóc vừa vỗ đùi.
“Mày..#+$()#+%(-#(+%(((.” Lương Nhất Khả mở miệng nói, nhưng mọi người đều nghe không hiểu vì đây là giọng địa phương. Sau đó cậu ta chỉ tay vào trưởng thôn bắt đầu lảm nhảm nói.
Trưởng thôn chỉ hỏi một câu, sau đó biết được người đang nhập hồn vào là ông nội mình, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu nghe mắng một trận. Mãi cho đến khi hết mười phút, Lương Nhất Khả mới dẫn đám người đi cùng mình đến trước mặt Nhan Khuynh cúi chào cô một cái, sau đấy thì lần lượt rời đi.
Trưởng thôn lau nước mắt trên mặt, quay sang tóm tắt lại chuyện vừa rồi cho Nhan Khuynh: “Thì ra ông nội và người lớn trong nhà đã muốn dời phần mộ của mình sang vị trí khác từ lâu.”
Nhan Khuynh gật đầu: “Tôi hiểu, chuyện dời phần mộ khiến ông thấy khó xử, nhưng nếu không dời đi thì họ không thể yên nghỉ được.” Nói xong Nhan Khuynh nói mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Sau khi quét gạo nếp xong, coi gom chúng lại một chỗ để đốt, sau đó đào một cái hố đất nhỏ đem gạo nếp vừa đốt ban nãy chôn xuống. Trên thực tế việc dời phần mộ có một vài quy tắc và yêu cầu cần phải làm theo, Nhan Khuynh đi tìm trưởng thôn để bàn bạc với ông kĩ hơn về chuyện này, lúc này cô trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.
Chờ đến khi đám người Lương Nhất Khả tỉnh lại, thì Nhan Khuynh đã đi ra ngoài, chỉ còn ekip làm phim ở lại nhìn họ với ánh mắt quỷ dị.
Mà điều khiến họ cảm thấy khó chịu chính là chỗ ở mà trưởng thôn sắp xếp cho cả đám. Ông ấy thật sự coi họ như mấy người lớn trong nhà rồi.
Cuối cùng trước sự chỉ đạo của trưởng thôn, tất cả mọi người trong làng chài chung tay góp sức, chưa đến ba ngày đã xây xong mười căn nhà, hơn nữa còn làm dư ra hai căn để làm quà. Nhóm người Nhan Khuynh cũng hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc. Chính là tấm bảng được treo ở trên nhà có viết mấy dòng chữ Nhà tổ nhà họ Dương.
Nhan Khuynh: Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi
Lương Nhất Khả: Ừm, ừm hoàn thành rồi.
Anh ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, nhiệm vụ ban đầu chỉ yêu cầu xây một ngôi làng, nhưng lại không nói là ai ở trong làng này. Mà hiện tại những người sống ở đây đều là tổ tiên của nhà họ Dương, dù nhìn theo góc độ như thể nào đi chăng nữa thì đám người Nhan Khuynh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc.
Cứ như vậy, buổi livestream của nhóm Nhan Khuynh kết thúc một cách hoàn hảo. Trước khi rời đi, cô còn đặc biệt đi gặp trưởng thôn một chuyến.
“Ngày 10 tháng Giêng âm lịch tháng sau là thời điểm tốt để động thổ, ông có thể xây lại nhà, sau này cũng tiện cho việc thờ phụng tổ tiên.”
Trưởng thôn: “Vậy rừng cây bị khô bên kia phải làm thế nào? Có cần thay đổi gì không?”
Nhan Khuynh nhẹ nhàng nói: “Nếu muốn, ông có thể trồng cây ăn quả, loại nào cũng được trừ mận và đào ra thôi.”
Lương Nhất Khả thắc mắc hỏi: “Tại sao không được trồng mận?”
Nhan Khuynh quay sang nhìn cậu ta nói: “Cậu chưa từng nghe chuyện có người chết ở dưới gốc cây mận bao giờ sao?”
Lương Nhất Khả nghe đến đây sợ hãi rụt cổ lại. Anh ấy lại muốn mở miệng nói có phải Nhan Khuynh đang nói giỡn hay không, nhưng linh tính mách bảo tốt nhất cậu ta không nên hỏi thì hơn. Rất có thể sau khi hỏi ra liền nghe được một đống chuyện đáng sợ ở đằng sau đó.
Sau đó, Nhan Khuynh viết một số điều cần lưu ý lại ra giấy cho trưởng thôn. Không lâu sau thì cùng Lương Nhất Khả và toàn bộ thành viên trong đội trở về Yến Kinh.
Tuy nhiệm vụ hoàn thành nhưng không có nghĩa là khi trở về họ sẽ được nghỉ ngơi thoải mái. Bởi vì công việc vẫn chưa kết thúc.
Hiện tại Nhan Khuynh và các thành viên trong đội còn phải quay lại phòng thu âm một lần nữa, để trả lời nhanh một số câu hỏi phỏng vấn về trải nghiệm của chuyến đi thực tế vừa rồi.
Sau khi xuống máy bay, Nhan Khuynh mở điện thoại đã bị mình quăng bỏ xó mấy hôm trước lên, lập tức nhận được tin nhắn của Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài: Tối nay em có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm nhé? [kích thích như nọc độc]
Nhan Khuynh nhìn tin nhắn, không nhịn được mà cười lớn. Một tuần không dài cũng không ngắn, cô thấy có chút nhớ Cảnh Hoài, nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Em rảnh, chúng ta cùng nhau ăn tối đi.”
Cảnh Hoài vốn đang chờ tin nhắn của Nhan Khuynh, chưa gì đã không đợi được trực tiếp gọi điện cho cô.
“Sao thế?” Nhan Khuynh thắc mắc hỏi.
“Ừm..” Cảnh Hoài hơi lưỡng lự, suy nghĩ một chút mới mở miệng hỏi: “Tối nay, em muốn ăn cái gì?”
Nhan Khuynh còn tưởng Cảnh Hoài còn chuyện gì khác muốn nói với cô, nhưng chờ một lúc lâu, lại nghe được câu hỏi này của anh, lúc này cô mới nhận ra, cuộc gọi này của Cảnh Hoài là trong lúc vô thức mới ấn gọi, trên thực tế không có câu hỏi nào thật sự muốn nói ra. Cảnh Hoài chỉ đơn giản muốn nói chuyện với cô mà thôi.
Nhan Khuynh vui vẻ cười lớn.
Nhưng mà khi tiếng cười của cô rơi vào tai Cảnh Hoài như biến thành một cái móc câu, móc lấy trái tim của anh.
“Nhan Nhan, anh thật sự…” Cảnh Hoài cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng vào lúc này, một tiếng chó sủa vang lên thành công thu hút sự chú ý của Nhan Khuynh.
“Chó của anh sao?” Nhan Khuynh có chút ngạc nhiên hỏi, cô chưa bao giờ nghe Cảnh Hoài nói đến việc trong nhà có nuôi chó.
“Không phải, là của một người bạn gửi nhờ.” Cảnh Hoài muốn nói lại câu nói ban nãy bị cắt ngang của mình, nhưng nhìn biểu hiện của Nhan Khuynh anh lập tức thay đổi chủ đề nói chuyện: “Em cũng thích chó sao?”
“Thích, rất thích.” Nhan Khuynh cau mày nói: “Nuôi chó cũng tốt, nhưng mà một mình nuôi thì có chút cực, ngày nào cũng chạy lung tung trong nhà, còn phải đi theo lo lắng chăm sóc nó, em lại không muốn đi lại nhiều. Nuôi mèo vẫn tốt hơn, chúng cũng khá đáng yêu cũng không quậy phá nhiều.”
“Cô Nhan, chúng ta phải đến phòng thu âm.” Nhan Khuynh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị đạo diễn ở bên cạnh nhắc nhở.
“Tôi biết rồi.” Nhan Khuynh gật đầu đáp, quay sang nói với Cảnh Hoài: “Gặp anh sau.”
“Được rồi, em cứ làm việc của mình đi.” Cảnh Hoài không muốn làm lỡ thời gian của cô. Nhưng mà sau khi cúp máy, lại không nhịn được mà gửi tin nhắn cho cô.
Nhan Khuynh mở điện thoại ra xem, nhận được tin nhắn một chữ “Meo” đơn giản từ Cảnh Hoài, không khỏi buồn cười. Cảnh Hoài thật sự là một chú gấu con ăn những thứ đáng yêu để lớn lên mà.
—-------------------------------------
Cứ như vậy, nhóm người của Nhan Khuynh phải quay trở lại phòng thu âm ở bên Yến Kinh. Ngay khi cả bảy thực tập sinh vừa bước vào phòng thu, ngay lập tức bị các thành viên từ các nhóm khác vây quanh khen ngợi xen lẫn với sự ghen tị ở trong câu nói.
“Cậu may mắn thật đó, thế mà được ngồi ăn chung với đại sư Nhan.”
“Nhóm của các cậu lên hot search rồi đấy, chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đi biển có vui không? Tôi thấy cậu bắt được rất nhiều bạch tuộc với ốc vòi voi đấy, mà cảm giác bị ma nhập vào như thế nào vậy?”
Tất cả bọn họ chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, cộng thêm cái tính tò mò nên cực kỳ ồn ào. Tuy nhiên, Hạ Triết và mấy người khác lại không cảm thấy vui vẻ như vậy. Chỉ cảm thấy có chút phức tạp không biết phải giải thích như thế nào.
May mắn thật sự rất may mắn, nhưng hướng đi này có chút kỳ lạ!
Nhưng cái biệt danh bé bầu là thế nào, fan nhà người ta thì đặt cho idol của mình là siêu đáng yêu hay siêu đẹp trai còn đến lượt của bọn họ lại là bé bầu một, bé bầu hai,...Bảy bé bầu. Nhìn chung có tận bảy bé bầu, cư dân mạng yêu cầu bọn họ debut với tư cách là nhóm Bé bầu, tất cả đều là sự thật.
Nghe vậy, tâm trạng của Hạ Triết và những người khác càng thêm phức tạp, chỉ là mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Bên chỗ Nhan Khuynh cũng sôi nổi không kém.
Hướng Vãn mỉm cười khi nhìn thấy cô bước vào.
“Tiểu Nhan, cậu có thể làm được.”
Ở phía sau còn có Hồ Hướng Dương và Lộ Tây Minh cũng nhiệt tình ủng hộ giơ ngón tay cái lên. Hai người bọn họ thật sự bị thuyết phục rồi.
Khi mới bắt đầu quay live action, Hồ Hướng Dương mang theo ý chí muốn đứng nhất. Suy cho cùng thì bọn họ đều đến từ mấy chương trình tạp kỹ, nên cũng có kinh nghiệm hơn những người khác. Kết quả là anh ấy lại thua Nhan Khuynh. Buổi tối khi nghỉ ngơi, Hồ Hướng Dương đã xem lại đoạn ghi hình của nhóm cô, anh ấy chỉ biết im lặng thừa nhận mình thua.
Về phía Lộ Tây Minh, thứ khiến anh ấy quan tâm nhất chính là khả năng xem phong thủy của Nhan Khuynh.
Bầu không khí vô cùng tốt, mọi người đều đang nói về buổi ghi hình của Nhan khuynh, nhưng cô lại phát hiện vẻ mặt của Trương Vũ Thanh có chút không hợp lý. Mặc dù cô ấy đang rất hợp tác với việc ghi âm nhưng Nhan Khuynh lại cảm thấu có một đám sương mờ đang vây quanh Trương Vũ Thanh, Nhan Khuynh còn thấy một tia chết chóc trong đôi mắt của Trương Vũ Thanh.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy, Nhan Khuynh nhịn không được mà nhìn kỹ Trương Vũ Thanh thêm mấy lần, mới phát hiện cảm giác chết chóc ban nãy cô cảm nhận được đã biến mất. Nhan Khuynh cứ liên tục nhìn chằm chằm vào Trương Vũ Thanh, làm cho cô ấy có chút sợ hãi, cố gắng tránh đi ánh mắt của Nhan Khuynh, thậm chí còn lấy luôn lý do bản thân không khỏe, để xin nghỉ phép cùng Lương Nhất Khả rời đi ngay sau đó.
Nhan Khuynh nhìn theo bóng lưng của Trương Vũ Thanh một lúc lâu cũng không nói thêm điều gì.
“Tiểu Nhan, Vũ Thanh có vấn đề gì à?”
“Rất khó nói, chỉ muốn xem cô ấy có làm sai chuyện gì không thôi.” Nhan Khuynh cảm thấy rất khó để nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra. Cô không quá thân thiết với Trương Vũ Thanh, mặc dù nói thế nhưng cô cảm thấy ấn đường của Trương Vũ Thanh đã chuyển thành màu đen rất có thể là điềm báo không may mắn sắp kéo đến, không chỉ thế cô còn thấy được khả năng Trương Vũ Thanh có lẽ phải chết, vẫn nên nhắc cô ấy cẩn thận. Nhưng điều làm Nhan Khuynh cảm thấy khó hiểu đó chính là cái chết đang đến gần của Trương Vũ Thanh, nó rất kì lạ, làn sương kia cũng rất kỳ lạ, dường như có một thứ gì đó muốn làm hại cô ấy, nhưng bên cạnh đó cũng có một ai đó đang bảo vệ cho Trương Vũ Thanh.
Những gì mà Lộ Tây Minh nói ra ở giây tiếp theo càng khiến cho Nhan Khuynh chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
“Trương Vũ Thanh tuy rằng có hơi vô liêm sỉ, nhưng tính tình cũng không tệ.” Lộ Tây Minh có gia thế khá tốt, có chút ngông cuồng, ít khi nào đánh giá tốt về một người như vậy.
Hướng Vãn đồng quan điểm cũng lên tiếng: “Đúng vậy, người khác thì tớ không chắc, nhưng nếu người đó là Vũ Thanh thì tớ chắc chắn với cậu, cô ấy không làm chuyện gì trái với lương tâm mình đâu.”
“Tự nhiên tớ nhớ ra, không phải danh tiếng của cô ấy ở trong giới không tốt lắm sao?” Sự tò mò của Nhan Khuynh nhanh chóng bị kéo ra.
Hướng Vãn thở dài, có chút thương hại nói: “Đúng là không tốt thật, nhưng mà cô ấy cũng là một người rất đáng thương.”
“Cậu không biết đâu, Lương Hải từ trước đến nay rất ghét đám người La Minh! Nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ là muốn hạ bệ mà thôi. Mà Trương Vũ Thanh cũng bị đám người đó dồn đến bước đường cùng.”
Nghe xong câu này, Nhan Khuynh lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Nói đơn giản một chút, thì đây là mâu thuẫn giữa ngôi sao nhỏ và kim chủ của mình.
Cái gọi là tình yêu đích thực chỉ có ở trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà thôi. Trên thực tế, trong cái giới giải trí này, việc bỏ tiền ra để mua những thứ mình muốn và đi bán dâm có gì khác nhau đâu? Thậm chí, Hướng Vãn từng nói với cô rằng khi cô ấy vừa mới nổi tiếng, nếu như quản lý không bảo vệ cô thật chặt chẽ thì hầu hết các đạo diễn cô ấy gặp đều là loại chạy đua để lấy giải thưởng và doanh thu phòng vé mà thôi, hoặc Hướng Vãn còn bị những người đó dùng quy tắc ngầm với mình. Nhờ quản lý của mình mà Hướng Vãn vẫn chưa gặp mấy tình huống đó mà vẫn có thể giữ mình an toàn.
Trong mấy điều đó thì, trước lúc casting, việc một số nhà đầu tư lướt qua ảnh của các diễn viên nói “cô này đẹp” hay “cô này thật gợi cảm” là điều vô cùng bình thường. Mà cái giọng điệu này có khác với giọng của Di Hồng Viện khi đang tuyển chọn gái mại dâm không chứ?
Nhưng trong giới giải trí, muốn leo lên vị trí cao, muốn có được quyền lợi lớn nhất cho mình, một là có xuất thân như Lộ Tây Minh hoặc là người được các bậc tiền bối nâng đỡ và ủng hộ liền may mắn nổi tiếng giống Hồ Hướng Dương. Ngược lại có những trường hợp sau khi ra mắt mà không có quan hệ hay địa vị tốt chỉ có thể chờ đợi.
Trương Vũ Thanh hát rất hay, trước khi ra mắt, cô ấy là người nổi bật nhất trong các thực tập sinh. Vốn dĩ cô ấy có thể thuận lợi bước tiếp trên con đường ca hát của mình, nhưng sau đó lại có chuyện bất ngờ xảy ra khiến cô ấy phải lựa chọn một con đường khác để phát triển bản thân mình.
“Cô ấy đã được công ty lựa chọn để ra mắt trong đợt tuyển sinh và cô ấy đã ra mắt thành công. Nhưng cuối cùng khi Vũ Thanh bước vào vòng chung kết, có một chuyện đáng tiếc đã xảy ra với đồng đội của cô ấy.”
“Cậu đừng nói với tớ là người đó tự sát đó nhé?” Nhan Khuynh nghĩ đến làn sương kì lạ quanh người Trương Vũ Thanh.
“Đúng là tự sát đó, không có biểu hiện gì kì lạ trước đó cả.” Hướng Vãn nói đến đây cũng cảm thấy kì quái: “Tớ không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng mà tớ nghe được mấy lời đồn đại ở bên ngoài. Người ta nói đồng đội của Trương Vũ Thanh tự sát trong phòng của cô ấy vào trước đem chung kết. Khi mà cô ấy ngủ dậy thì thấy bạn mình tự treo cổ chết, ngay đầu giường của cô ấy.”
“Không phải là tin đồn thôi đâu, chuyện đó thật sự xảy ra rồi. Nếu chuyện đó không phải thật thì lúc đó cô ấy đã không sao rồi, chưa kể còn có thể bị đưa vào danh sách đen thậm chí là bị cấm trên mạng rồi. Chỉ cần dám xin giúp đỡ từ người khác, tôi nghĩ chắc chắn có người sẵn sàng trợ giúp. Nhưng mà chuyện này lại liên quan đến người chết nên mới không có ai tình nguyện giúp đỡ, vì họ thấy xui xẻo.” Lộ Tây Minh suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Mà lúc đó bọn tôi còn nghe được Trương Vũ Thanh đã biết được kẻ đã hại chết em gái của cô ấy, sự thật chứng minh rằng, cô ấy đã biết tất cả mọi chuyện, nên mới liều mạng như vậy.”
Hướng Vãn kinh ngạc nói: “Tôi cùng chung công ty với cô ấy, vậy mà trước nay chưa từng nghe đến chuyện này.”
“Chuyện từ 800 năm trước rồi.” Lộ Tây Minh lắc đầu: “Nếu như cô vào ngành sớm một chút, có thể sẽ biết mấy chuyện này có khi còn rõ hơn tôi nữa đấy. Không phải lúc đó Trương Vũ Thanh đang bị toàn bộ cư dân mạng tống tiền sao? Những sự thật bị phanh phui kia của Trương Vũ Thanh đều do có người cố ý bày ra. Lúc đầu có người còn nói, chị em của Trương Vũ Thanh là do chính cô ta hại chết, nhưng sau này cô ấy đã rất cố gắng, thậm chí còn ra biển tìm một ông già có sở thích kì lạ về làm kim chủ cho mình, trong vòng một năm đã nổi tiếng toàn nước. Cô nói xem cô gái này có phải rất lợi hại không?”
“Chỉ trong vòng ba năm, hai người đã hại chết chị em của cô ấy bây giờ cũng phát điên mất rồi, một người thì gặp nạn, người còn lại thì đã chết. Trương Vũ Thanh đúng là một góa phụ đen mà.”
Lộ Tây Minh vừa nói xong, Hướng Vãn cũng thấy sợ. Trương Vũ Thanh mồ côi từ nhỏ, cô ấy đã phải làm việc vất vả như thế nào mới có được ngày hôm nay? Chưa kể trước đó còn có người muốn hạ bệ cô ấy.
Nhưng Nhan Khuynh lại cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm, lập tức hỏi lại: “Có phải trước khi hai người kia chết và phát điên, họ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Chuyện này thì tôi cũng không rõ, năm đó tôi vẫn còn đang ở nước ngoài, không nghe ngóng được gì nhiều hết, tôi nghĩ Lương Nhất Khả và Lương Hải cũng không biết đâu. Lúc đó Lương Nhất Khả còn quá nhỏ còn Lương Hải thì vẫn chưa chú ý đến mấy chuyện này đâu. Nếu cô tò mò có thể đi hỏi anh Cảnh.”
“Cảnh Hoài?” Nhan Khuynh kinh ngạc hỏi.
“Trương Vũ Thanh bây giờ là….” Như không biết phải nói thế nào về mối quan hệ của Trương Vũ Thanh với người kia, Lộ Tây Minh chỉ nhạt nhẽo đáp: “Dù sao thì người hiện tại đang chống lưng cho Trương Vũ Thanh chính là bạn anh Cảnh, là bạn chơi thân từ nhỏ.”
Nhan Khuynh nghe xong chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì. Ngược lại ở bên này Hướng Vãn suy nghĩ có chút xa xôi, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Lúc bọn họ thu âm xong, thì thấy Cảnh Hoài và Lương Hải đang đứng đợi ở bên ngoài.
“Anh Cảnh.” Lộ Tây Minh vội vàng chào hỏi, Hướng Vãn nhìn Nhan Khuynh đầy ẩn ý, còn cô thì vô cùng bình tĩnh.
“Anh đợi lâu không?” Nhan Khuynh đi lại gần Cảnh Hoài.
“12 phút.” Cảnh Hoài nhẹ giọng nói, đi đến trước mặt Nhan Khuynh, giọng điệu rất lễ phép và ngoan ngoãn.
Nhan Khuynh giơ tay định vuốt tóc Cảnh Hoài, anh vui vẻ cúi đầu xuống.
Hướng Vãn rất bình tĩnh khi thấy cảnh này, còn Lương Hải và Lộ Tây Minh đều bất ngờ, bọn họ như thể đang nhìn thấy một Cảnh Hoài giả mạo vậy. Nói đi cũng phải nói lại, Cảnh Hoài trong mắt bọn họ như một đại ác ma vô cùng hung dữ, còn cái bộ dạng nai tơ thế này là cái quái gì vậy?
Nhưng mà Nhan Khuynh và Cảnh Hoài lại không để ý tới mấy cái suy nghĩ đó của bọn họ, chào hỏi đơn giản xong liền khoác tay nhau rời đi.
Trên đường trở về, Cảnh Hoài hỏi cô có muốn nghỉ ngơi hay muốn ăn gì.
Nhan Khuynh im lặng không trả lời.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Trương Vũ Thanh.” Nhan Khuynh cũng không giấu giếm gì trực tiếp kể lại chuyện ở phòng thu: “Em nghe nói bạn anh là kim chủ của cô ấy.”
“Lộ Tây Minh nói cho em biết rồi à.” Cảnh Hoài thở dài nói: “Hoắc Duệ rất muốn lấy Trương Vũ Thanh, nhưng Trương Vũ Thanh lại rất kiên quyết không chịu nói chuyện yêu đương. Nhưng mà em biết đó quan hệ của mấy người này phức tạp lắm. Có lần Trương Vũ Thanh suýt chết, Hoắc Duệ chịu không nổi, dứt khoát đem ra một bản hợp đồng, đem người trói bên người.”
“Nghe có vẻ tình cảm rất lớn nhỉ?”
“Tình cảm rất sâu nặng, mỗi lần hai người họ cãi nhau thì tên đó đều uống đến say mèm, cảm thấy bản thân mình đã xúc phạm Trương Vũ Thanh nên đã cố gắng mà tiết chế lại, Hoắc Duệ cũng rất tuân thủ những quy tắc khi làm việc với cô ta, nhưng Trương Vũ Thanh quá nguy hiểm, trong người còn mang theo thù hận, chỉ sợ ngày nào đó cô ta không nhịn được sẽ phát nổ.”
“Hoắc Duệ thật nặng tình, vậy vấn đề của Vũ Thanh là gì?”
“Hình như cô ta nói mình bị vô sinh, nên kiếp này sẽ không nói đến chuyện yêu đương với bất kì ai.”
“Không phải chứ!” Nhan Khuynh cảm thấy có chút kỳ lạ nói: “Em thấy cô ta có một đứa con.”
“Em nhìn ra sao?”
“Ừm.” Nhan Khuynh gật đầu: “Đường con cái khá tối, với lại mệnh của cô ấy đã định là cô đơn quạnh quẽ, nhưng trong bóng tối lại có một tia sáng khác, khẳng định cô ấy từng có con. Mà Vũ Thanh lần này có thể tránh khỏi kiếp nạn của mình hay không đều dựa vào đứa trẻ này.” Nhan Khuynh bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt của Trương Vũ Thanh vội vàng hỏi: “Cảnh Hoài, người bạn kia của anh làm nghề gì, hai người từng tham gia quân đội sao?”
Cảnh Hoài gật đầu: “Ừm anh từng là tiểu đoàn trưởng của đoàn.”
“Đã từng ra chiến trường?”
“Đã từng.”
“Không xong rồi, mau nghĩ cách cứu Vũ Thanh, cô ấy sắp xảy ra chuyện rồi.” Nhan Khuynh lập tức hiểu ra được vì sao cái chết đang đến gần Trương Vũ Thanh như vậy.
Quân nhân mang sát khí trên người, rất dễ trấn áp yêu ma xung quanh. Mà mọi năm Trương Vũ Thanh và Hoắc Duệ thường xuyên sớm chiều ở cùng nhau, nên cái chết của cô ấy mới lúc ẩn lúc hiện làm Nhan Khuynh không tài nào nhìn rõ được là như vậy. Nhưng cho dù là như vậy, giờ linh đã điểm, cho dù có Hoắc Duệ ở bên cạnh cũng không thể làm gì được. Chỉ mới nghĩ đến đây, toàn thân Nhan Khuynh đều phát lạnh lập tức gọi điện cho Lương Nhất Khả xin số điện thoại của Trương Vũ Thanh.
Cảnh Hoài rất nhanh cũng lấy lại phản ứng, anh tấp xe vào lề đường, gọi điện cho cấp dưới của mình, tìm vị trí hiện tại của Trương Vũ Thanh, sau đó gọi điện cho Hoắc Duệ.
Nhưng mà trăm triệu lần không ngờ tới, không cần Cảnh Hoài gọi thì Hoắc Duệ đã tự gọi điện đến: “Cảnh Hoài, tôi xin cậu, cậu có thể hỏi đại sư Nhan giúp tôi được không? Tôi tìm không thấy Vũ Thanh, tôi không thấy cô ấy đâu hết.”
Nhan Khuynh nghe được câu này, nhanh chóng đáp lại: “Hoắc Duệ, bao lâu rồi kể từ khi anh đi tìm Vũ Thanh?”
“Từ khi cô ấy rời khỏi phòng thu, là tôi không tốt, không nên cãi nhau với cô ấy, đều tại tôi.” Hoắc Duệ thật sự phát điên rồi, nói năng cũng lung tung cả lên.
Nhan Khuynh không để ý đến tình trạng hiện tại của Hoắc Duệ, cô thẳng thắn hỏi: “Trương Vũ Thanh gần đây có biểu hiện gì lạ không?”
“Có có, tối hôm qua cô ấy nói mình gặp ác mộng, cô ấy mơ thấy ngực mình cháy rất lớn, cô ấy nói mình rất sợ. Nhưng sáng nay tôi đã hỏi ông Viên rồi, ông ấy nói cháy là có điềm tốt.”
“Ông Viên của anh chỉ là một tên đạo sĩ dỏm mà thôi, Vũ Thanh đang xảy ra chuyện rồi.”
“Lửa chính là tai họa, mà tai họa này sẽ không rời khỏi cơ thể của cô ấy. Đây chính là điềm báo cho cái chết của Trương Vũ Thanh trong tương lai gần. Hơn nữa, từ “lửa” còn có nghĩa là gãy tay, tức là cơ thể sẽ bị hủy hoại. Chẳng trách khi nhìn cô ấy tôi lại thấy kì lạ như vậy, buổi chiều lúc tôi nhìn Vũ Thanh, sắc mặt của cổ chẳng khác nào người chết cả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]