“Vậy bây giờ tôi nên làm gì?” Hoắc Duệ bình ổn lại tâm trạng của mình hỏi.
Nhan Khuynh suy nghĩ một chút nói: “Anh chọn cho tôi một con vật trên đất liền.”
Nhan Khuynh bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng chiêu này mà thôi. Thông thường các đạo sĩ sẽ kiểm tra tướng số thông qua hai cách, một là yêu cầu người kia viết một câu gì đó, hai là vẽ chữ. Mà đất thường đại diện cho thời gian, nên mỗi khi hỏi về một vấn đề nào đó mà không có đủ thông tin chính xác, các đạo sĩ sẽ dùng cách này. Nhan Khuynh chỉ có thể thử xem anh ta chọn con gì để bói vậy.
Hoắc Duệ suy nghĩ một chút nói: “Dần.”
“Được, con này tốt.” Nhan Khuynh vừa nghe xong lập tức giảng giải.
“Dần, nét đầu tiên là “Quan” có nghĩa là liên quan đến vấn đề kiện tụng, tám nét bên dưới từ “Dần” được ngăn cách bởi nét của chữ “Nhân”, ám chỉ cái chết của một người nào đó, ghép lại nghĩa của hai nét này, đây là một vụ kiện về cái chết của ai đó. Tôi e là tính mạng của Trương Vũ Thanh đang gặp nguy hiểm, có một con nét ngang ở giữa, là sự khởi đầu của cái chết, mà nét này lại chỉ về hướng Tây Nam, mà Tây Nam là một điều lành có nghĩa là Vũ Thanh hiện tại đang ở phía Tây Nam, tôi thấy có từ Điền, người này sẽ lấy mạng của cô ấy trong hai ngày, tức là hiện tại Vũ Thanh vẫn còn sống. Khoan đã chữ Điền này cũng có thể coi là chữ Đinh, Đinh thuộc lửa, lửa..lửa là chữ Chu. Người muốn giết Vũ Thanh mang họ Chu hoặc họ Hoàng.”
“Chu?” Trong đầu Hoắc Duệ nhanh chóng hiện ra một cái tên: “Chu Thiên Vũ? Lúc trước nguyên nhân mà bạn của Vũ Thanh tự tử đều do tên đó gây ra.”
“Thân phận của anh ra mặt không tiện, tôi sẽ nhờ người điều tra chuyện đó.” Cảnh Hoài lập tức gọi điện cho cấp dưới của mình đi điều tra về người ban nãy mà Hoắc Duệ nói đến.
Hoắc Duệ vội vàng nói: “Cám ơn anh, bây giờ tôi sẽ đến chỗ của anh ngay lập tức.”
Cảnh Hoài: “Việc trước mắt là cứu người đã.”
Hoắc Duệ cũng ở gần chỗ Nhan Khuynh đang đậu xe, chỉ mất mười phút đi bộ đã tới. Mà Cảnh Hoài ở kế bên cũng nhận được tin tức do cấp dưới của mình đưa tới.
“Tìm thấy rồi, ở nhà kho bỏ hoang ngoại ô phía Tây.”
“Tại sao lại ở đó? Chu Thiên Vũ lấy đâu ra cái lá gan lớn đến mức dám đi giết người vậy?”
“Chúng ta cứ tới đó trước đi.” Cảnh Hoài để Hoắc Duệ ngồi vào ghế phụ, bản thân thì xuống ghế sau ngồi, sau đó bảo tài xế nhanh chóng đi đến đó.
Trước đó Nhan Khuynh vừa mới xuống khỏi máy bay, còn phải đi thu âm một lúc lâu, đến lúc xong thì trời đã nhá nhem tối.
Vùng ngoại ô phía Tây là khu vực xa xôi hẻo lánh nhất ở Yến Kinh. Dù cho bây giờ chỉ mới bảy tám giờ tối những trên cầu đã không còn bóng xe qua lại.
“Sao cứ đi thẳng mãi thế!” Tài xế có chút bất an, anh ta luôn cảm thấy con đường này hình như khác lúc trước rất nhiều, không giống như trí nhớ của anh ta. Anh ta cảm thấy phía trước hình như là một cái cua quẹo.
Nhan Khuynh nghe anh ta nói thế, cũng bắt đầu cảm giác có gì đó không đúng.
“Dừng xe!” Nhan Khuynh lấy trong người ra một lá bùa, vỗ mạnh vào lưng tài xế. Anh ta khẽ rùng mình một cái, lập tức đạp phanh dừng xe lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Thật sự quá bí ẩn. Hiện tại, đầu xe của bọn họ chỉ cách lan can cần chưa tới nửa mét. Nếu như lúc nãy không thắng xe kịp thì bọn họ cả người lẫn xe đã đâm thẳng vào lan can, rơi khỏi cầu. Cây cầu này không thấp, nếu rơi xuống chỉ có thể thịt nát xương tan mà thôi.
“Chuyện gì vậy?” Cảnh Hoài và Hoắc Duệ cùng nhau xuống xe kiểm tra.
“Tài xế bị người ta ểm bùa rồi, tôi giúp anh giải bùa, cố gắng chịu đựng một chút.” Nhan Khuynh nhìn chằm chằm vào mắt tài xế một hồi, sau đó dùng tay trái lấy ra sáu đồng xu.
“Cảnh Hoài cho em xin một chút máu ở đầu ngón tay của anh đi.” Máu ở đầu ngón tay của một người đàn ông còn trong trắng hay còn được xem là máu ở đầu lưỡi có tác dụng giải bùa phép rất mạnh. Động tác của Nhan Khuynh rất nhanh, Cảnh Hoài chưa kịp cảm thấy gì, đã thấy ngón tay bị Nhan Khuynh cắt một đường.
Anh còn chưa kịp đau, thì thấy máu của mình nhỏ lên mấy đồng xu trên tay Nhan Khuynh. Ngay sau đó sau đồng xu lập tức thay đổi, tài xế bên này ho mạnh hai tiếng, chỉ thấy một cây kim từ trong trán của anh ta bị ép phóng ra ngoài.
Nhan Khuynh nhìn cây kim trên tay mình, suy nghĩ.
“Bộ mấy người gây sự với ai làm người ta ghi hận à? Thủ đoạn độc ác như thế này cũng dám xài.” Bùa này không mạnh lắm, nhưng một lần sử dụng tương đương mất đi 10 năm tuổi thọ.
Má! Tài xế gần như ngất xỉu khi nghe thấy lời này của cô. Nhưng điều quan trọng bây giờ là thời gian, nếu như tài xế của Cảnh Hoài có chuyện, thì tính mạng của Trương Vũ Thanh càng nguy hiểm hơn.
Cảnh Hoài trực tiếp ngồi vào ghế lái nói: “Để tôi lái.”
Nhan Khuynh gật đầu, để tài xế và Hoắc Duệ ngồi ở phía sau, còn mình thì ngồi lên ghế phụ.
Đoạn đường còn lại không hề xảy ra chuyện gì đáng sợ hơn nữa, không bao lâu họ đã tìm thấy căn nhà bỏ hoang đang nhốt Trương Vũ Thanh ở bên trong.
Lần này Nhan Khuynh không cho tài xế đi theo sau: “Hồn phách của anh đang không ổn định, nếu còn vào bên trong thì sẽ gặp nguy hiểm, trước hết cứ đợi ở đây đi.” Cô dùng ba đồng xu bày ra một trận địa bảo vệ xe và tài xế, sau đó cùng Hoắc Duệ và Cảnh Hoài đi vào trong.
Nhà kho nhìn từ xa trông rất u ám, khi càng đến gần mùi máu toát ra ngày càng nồng. Nhan Khuynh cùng Cảnh Hoài và Hoắc Duệ bước vào, cả ba đều sững người trước những gì mà họ thấy. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.
Bên trong nhà kho, Trương Vũ Thanh đang bị trói và nằm bất tỉnh trong bồn tắm. Bàn tay trái của Trương Vũ Thanh bị si măng đắp lại gắn liền với bức tường bên cạnh, cổ tay bị cắt một đường khá sâu, máu từ vết thương chảy xuống thấm đỏ một mảng đất. Trên cổ cô ấy treo một quả tạ nặng tầm 30 kg, rõ ràng Trương Vũ Thanh sắp chết tới nơi rồi.
“Vũ Thanh.” Hoắc Duệ chạy nhanh đến bên đó, nhanh chóng cứu người. Nhan Khuynh và Cảnh Hoài bên này một người gọi xe cứu thương một người gọi cảnh sát đến.
May mắn thay, xe cứu thương rất nhanh đã đến kịp thời cứu Trương Vũ Thanh một mạng, về phía cảnh sát Hoắc Duệ nói muốn ở lại để hợp tác điều tra, chờ đến khi Vũ Thanh tỉnh lại sẽ đến lấy lời khai sau.
Cả đêm mọi người không ai chợp mắt. Trương Vũ Thanh hôn mê đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Theo lẽ thường, thì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Hoắc Duệ sẽ khiến Trương Vũ Thanh động lòng ngay lập tức. Nhưng điều anh ta không ngờ tới đó là ngay khi vừa mới tỉnh lại Trương Vũ Thanh trực tiếp nói với Hoắc Duệ rằng cô ấy muốn rời khỏi chỗ này, thái độ cực kì kiên quyết.
“Tôi không sao, tôi phải đến cục cảnh khai báo, là Chu Thiên Vũ muốn giết tôi, tôi có chứng cứ!”
Nhưng Hoắc Duệ giận đến mức lồng ngực như sắp nổ tung đến nơi, anh ta hai năm nay nhẫn nhịn ở bên cô ấy không nói một lời nào về tình cảm, nhưng hiện tại Hoắc Duệ thật sự không nhịn được nữa, quát: “En muốn đi? Được, nhưng bây giờ cơ thể em như thế nào có biết không? Muốn đi thì trước tiên tịnh dưỡng cho tốt đi, em còn muốn hành hạ mình đến khi nào hả? Nếu hôm qua anh không đến kịp, chỉ cần chậm một bước, em đã chết rồi có biết không hả?”
“........” Trương Vũ Thanh chưa bao giờ thấy Hoắc Duệ lớn tiếng với mình như vậy bao giờ, cứ như là nếu như không có mình, anh ta sẽ không sống nổi vậy, như là bị dọa sợ, Trương Vũ Thanh ngơ ngác nhìn Hoắc Duệ một lúc mới chịu gật đầu một cái.
Nhan Khuynh đúng lúc đi tới gõ cửa phòng, Hoắc Duệ có chút xấu hổ, còn Trương Vũ Thanh thì miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh cũng không khách sáo trực tiếp đi vào phòng ngồi xuống: “Cô tỉnh rồi à, có cần tôi giải xui xẻo cho không?”
Trương Vũ Thanh lắc đầu: “Vô dụng thôi, dù tốt hay xấu, cả đời tôi đều sẽ như thế này.”
Câu nói của cô ấy nghe rất chán đời, Nhan Khuynh cũng không khuyên can mà thản nhiên cầm quả táo bên cạnh cắn một miếng. Cái này là do Cảnh Hoài nhờ người mua, vừa ngọt vừa ngon, Nhan Khuynh khá thích. Thấy Trương Vũ Thanh cứ nhìn mình, Nhan Khuynh đưa qua cho cô ấy một quả.
“Ăn không?”
“Ăn.” Trương Vũ Thanh nhận quả táo từ tay Nhan Khuynh, hai người cũng không nói thêm câu nào, chỉ ngồi nhìn nhau gặm táo. Sau một hồi Trương Vũ Thanh cũng bình tĩnh trở lại sau khi uống thêm mấy ngụm nước, vành mắt cô ấy cũng đỏ lên.
Thực chất, sau vụ việc vừa rồi cô ấy vẫn thấy sợ hãi.
Trương Vũ Thanh không nói cho ai biết về những điều mà cô ấy đang giấu, và cô ấy cũng không nghĩ rằng bản thân có thể sống sót quay trở về. Ngay từ đầu cô ấy đã biết đại sư Viên không phải là một người tốt, ông ta là người của Chu Thiên Vũ sắp xếp để tiếp cận Vũ Thanh, cô ấy đã biết điều đó từ lâu nên cũng phối hợp diễn kịch với bọn họ nhằm dụ Chu Thiên Vũ ra tay với mình.
Năm đó khi Văn Kỳ xảy ra chuyện, mấy người họ chỉ là những tân binh nhỏ bé không thể làm được gì. Nhưng bây giờ thì khác, cô ấy hiện tại là nữ hoàng diva nổi tiếng còn tham gia show truyền hình nổi tiếng cả nước. Chỉ cần Trương Vũ Thanh xảy ra chuyện, Chu Thiên Vũ nhất định sẽ bị tóm. Bằng cách này, cô ấy vừa có thể trả thù cho Văn Kỳ và trả thù cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Trương Vũ Thanh nhắm mắt lại ngăn đi nước mắt đang chực chờ rơi xuống, nhưng Trương Vũ Thanh không thể kìm nén thêm được nữa.
Nhan Khuynh thấy vậy, đặt quả táo đang cắn dở của mình xuống, di chuyển qua ngồi cạnh Trương Vũ Thanh nhẹ giọng an ủi: “Sao phải nhịn? Khó chịu thì cứ khóc, cô đừng nhịn làm gì. Dù mọi chuyện có tệ như thế nào đi nữa, rồi nó cũng sẽ qua thôi. Tại sao một cô gái trẻ như cô lại có mấy hành động như mấy bà lão vậy hả?”
Trương Vũ Thanh mở miệng định đáp trả lại, nhưng rồi lại thôi.
“Nè!” Nhan Khuynh nghiêng đầu nhìn cô ấy một lúc, mở miệng nói tiếp: “Mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi, chỉ là số phận có chút không tốt. Cha mẹ cô là người tốt, họ hàng cũng là những người có máu mặt, trước khi tai nạn ập đến thì cô là một tiểu thư khuê các đấy, so với mấy đứa trẻ mồ côi thì cô còn sống tốt được một khoảng thời gian, lớn lên mặc dù có hơi khó khăn, nhưng ông trời lại ưu ái ban tặng cho cô giọng hát hay, nhưng không có cơ hội để thể hiện. Nếu như cô không gặp được Văn Kỳ thì cả đời này cũng không thể ra mắt với công chúng, cơ hội của cô là được Văn Kỳ dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy, cô cho rằng bản thân mình mới là người đáng chết sao?”
“.......” Trương Vũ Thanh im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Trên thực tế, trong lòng Trương Vũ Thanh biết rõ, bản thân cô ấy không còn sống được bao lâu.
Đúng như lời Nhan Khuynh nói, Trương Vũ Thanh được quản lý tìm ra vào năm 12 tuổi và được đưa vào công ty làm thực tập sinh từ đấy. Kéo dài suốt tám năm ròng, cô ấy vẫn không thể ra mắt với tư cách là một ca sĩ, vào thời gian đó Trương Vũ Thanh lại là người giỏi nhất, cũng là người có vóc dáng đẹp nhất.
Với hai hợp đồng ở trước mắt, một là cởi quần áo ra và ngoan ngoãn trở thành một con chim hoàng yến được nuôi trong lòng, đến khi nào chán sẽ được thả ra. Cũng không lo việc thiếu tài nguyên, tiền bạc hay thậm chí là danh tiếng và địa vị.
Nếu không muốn thì chỉ có thể chờ đợi, đợi đến khi có nhóm nào bị thiếu người hoặc công ty thiếu ca sĩ, thì mới đến lượt những thực tập sinh như cô được ra mắt. Hoặc đôi khi mấy bộ phim bom tấn thiếu người diễn, sẽ mời những người đó, không thì họ chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Khi đó Trương Vũ Thanh còn trẻ, cô ấy có lòng tự trọng của mình, nên đã chọn cách chờ đợi. Vũ Thanh cảm thấy cho dù cô ấy đi đâu, chỉ cần cất giọng hát cũng có thể lấy được sự yêu quý của những người khác. Cuối cùng cơ hội mà cô ấy chờ đợi cũng tới, khi đó Trương Vũ Thanh cùng Văn Kỳ trở thành một nhóm cùng nhau đi dự thi.
Ban đầu, Trương Vũ Thanh nghĩ rằng chỉ cần mình ra khỏi công ty là có thể tự do tỏa sáng không chịu sự ràng buộc. Nhưng cô ấy nào có biết rằng, bản thân đã bước vào một vòng lặp tranh đấu không có lối thoát.
Trong một cuộc thi như vậy, luôn có những mánh khóe và chiêu trò để lôi kéo, nếu không phải Trương Vũ Thanh và Văn Kỳ có thực lực thì bọn họ căn bản không thể lọt vào được top 30 của cuộc thi.
Ai mà có ngờ rằng trong bốn tập phát sóng của chương trình, cộng lại tất cả các tập, hai người họ xuất hiện còn chưa đầy bảy phút. Thậm chí có hai tập mà màn trình diễn trên sân khấu của bọn họ cũng bị bớt chỉ chừa lại một số đoạn cao trào mà thôi.
Nhưng điều trớ trêu là dù Trương Vũ Thanh có bị chèn ép như thế nào vẫn có người để ý tới.
Trong phòng thay đồ ở hậu trường, đám thiếu gia do Chu Thiên Vũ cầm đầu luôn trêu ghẹo, giống như đang chơi đùa với một con chim sẻ vậy, chỉ để lại tấm thẻ phòng rồi rời đi. Ý tứ rất rõ ràng, không bán thì chính là đồ bỏ đi.
Lần đầu tiên, Trương Vũ Thanh phải ôm mặt khóc khi phải đối với những ánh mắt ghen tị của những người xung quanh mình.
Văn Kỳ là người đã không ngừng an ủi cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ Vũ Thanh, tôi có cách, chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Nhưng sau đó, Trương Vũ Thanh mới hiểu rằng, Văn Kỳ đã cầm lấy thẻ phòng và trở thành một món đồ chơi để cho đám người kia chà đạp thay cô ấy.
Nhìn những vết thương trên người Văn Kỳ, Trương Vũ Thanh chỉ muốn tát chết mình. Nhưng Văn Kỳ lại ôm cô vào lòng an ủi.
“Đừng khóc, là tôi tự nguyện.” Văn Kỳ ôm Vũ Thanh trong lòng nhẹ nhàng an ủi hết lần này đến lần khác, nhưng Trương Vũ Thanh lại khóc đến thương tâm, cô ấy biết cô ấy nợ Văn Kỳ một ân tình mà có lẽ cả đời này cô ấy cũng không thể trả hết.
Đêm đó, Trương Vũ Thanh đã thề với Vân Kỳ: “Tôi nhất định trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất trong giới, lúc đó tôi nhất định sẽ báo đáp cô.”
Nhưng lời thề chưa kịp thực hiện thì Văn Kỳ đã qua đời. Vũ Thanh vẫn còn thấy sợ hãi khi nhìn thấy cảnh người bạn của mình treo cổ chết, tại sao cô ấy vẫn còn sống mà Văn Kỳ phải chết.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Vũ Thanh cẩn thận bế Văn Kỳ xuống, gọi điện cho cảnh sát và xe cấp cứu. Cô ấy bất lực nhìn quần áo của Văn Kỳ bị người khác vén lên, để lộ bộ phận nhảy cảm ở bên dưới. Chỉ có thể bất lực nhìn đám Chu Thiên Vũ dựa vào quyền thế của mình mà thoát khỏi vòng pháp luật. Bất lực nhìn người bạn tốt của mình chết không nhắm mắt.
Trương Vũ Thanh thề rằng cô ấy nhất định sẽ trả thù cho Văn Kỳ! Nhưng buồn cười hơn nữa là Văn Kỳ tự nguyện ngủ với Chu Thiên Vũ để bảo vệ Trương Vũ Thanh, còn cô ấy lại cởi bỏ quần áo của mình và ngủ với một ông già biến thái để trả thù cho Văn Kỳ.
Khi vật thể khó coi đó đi vào bên trong cơ thể mình, Trương Vũ Thanh chỉ cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm. Nếu như cô ấy đồng ý ngủ với Chu Thiên Vũ thì Văn Kỳ đã không bỏ mạng.
“Văn Kỳ chết rồi, chính tôi đã giết cô ấy.”
“Không, nếu cô cho rằng vì cô mà cô ấy phải chết thì tại sao cô ấy không chịu đi đầu thai mà vẫn đi theo phía sau để bảo vệ cô?”
“Cô nói gì?”
“Lần này thiếu chút cô đã mất mạng, còn nữa tại sao dạo gần cô hay mơ thấy ngực mình bị cháy? Hơn nữa nhà kho đó ở đâu, cô muốn dùng mạng của mình để đẩy Chu Thiên Vũ vào tù, nhưng thực tế, Chu Thiên Vũ đã nghĩ ra cách để linh hồn cô vĩnh viễn không thể siêu sinh rồi kìa!”
“Cô sinh ngày 14 tháng bảy âm lịch, trùng với ngày cô hồn. Bồn tắm làm bằng gỗ, chân thì nằm trong nước, còn quả tạ treo trên cổ của cô được làm bằng vàng. Hơn nữa tay còn bị xi măng bọc lại. Đây là kim mộc thủy hỏa thổ, trực tiếp phong ấn linh hồn của cô lại không bao giờ được đi đầu thai. Trên đầu cô còn bị ểm một cây kim, nếu là người bình thường cô đã chết tám đời dương rồi. Nếu Văn Kỳ bỏ cô đi, cô nghĩ bản thân mình còn có thể sống đến bây giờ à? Không cần đợi bọn này cứu, cô đã mồ xanh cỏ rồi.”
“Trương Vũ Thanh, cô mấy năm nay vì Văn Kỳ mà làm biết bao nhiêu chuyện, cô ấy sớm đã buông bỏ hận thù trong lòng mình rồi.”
“Vậy…” Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa chịu rời đi?
“Bởi vì cô ấy lo lắng cô sẽ làm điều ngu ngốc, hủy hoại bản thân không tìm được hạnh phúc cho nên mới ở lại.”
“Không, không.” Trương Vũ Thanh điên cuồng lắc đầu: “Tại sao cô ấy không trách tôi? Nếu không phải vì tôi thì cô ấy đã không chết. Nếu không, tại sao cô ấy lại treo cổ tự tử ngay bên giường tôi?”
“Là vì bảo vệ cô! Cô ấy chết bên giường của cô, làm như vậy để đám người kia thấy cô là đồ xui xẻo, buông tha cho cô. Đồng thời cô ấy cũng muốn nhắc nhở cô, cẩn thận đám người Chu Thiên Vũ đó.”
“.....” Trương Vũ Thanh sửng sốt, sau đó mới hiểu ra mọi chuyện.
Đúng như lời Nhan Khuynh nói. Văn Kỳ là một cô gái rất hiền lành, sao cô ấy có thể sống trong thù hận được chứ. Cho nên khi nhìn thấy thi thể của Văn Kỳ cô ấy đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng Trương Vũ Thanh vẫn luôn gạt đi sự thật kia tự lừa dối bản thân mình trong nhiều năm qua, thậm chí cô ấy còn không có ý định sống tiếp.
Sao cô ấy có thể làm một việc vô ơn như vậy với người bạn đã từ bỏ tính mạng để bảo vệ mình chứ?
Rốt cuộc, hai người họ đã từng thề với nhau khi tham gia cuộc thi, khi cùng nhau đứng chung một sân khấu họ sẽ trở thành những ngôi sao sáng nhất. Trương Vũ Thanh ôm lấy bả vai mình, không ngừng run rẩy, cảm xúc trong người cuồn cuộn như sóng thần, Trương Vũ Thanh suýt chút nữa chịu không nổi mà ngã xuống.
Nhan Khuynh vươn tay ôm cô ấy vào lòng.
Trương Vũ Thanh theo bản năng muốn tránh né: “Đừng cô Nhan, đừng chạm vào, tôi bẩn.”
Chỉ bằng tám chữ này, đã thành công bóp lấy trái tim của mọi người trong phòng bệnh. Hoắc Duệ không nghe nổi nữa, mang theo cặp mắt đỏ hoe của mình đi lùi về phía cửa phòng bệnh, Cảnh Hoài cũng không chịu nổi mà thở dài một tiếng.
Nhan Khuynh ôm chặt lấy cô ấy, nhỏ giọng dỗ dành: “Không sao, Vũ Thanh của chúng ta rất sạch sẽ, không bẩn, tôi ôm cô, đừng sợ.”
“Cô Nhan….” Trương Vũ Thanh vùi mình vào vòng tay của cô lặng lẽ khóc.
Hoắc Duệ nhìn Vũ Thanh khóc mà lòng đau như có hàng vạn mũi kim đâm vào.
Cảnh Hoài thở dài: “Không chịu nổi thì xuất ngũ đi! Trong nhà còn có anh trai, nghỉ ngơi được rồi.”
“Tôi biết rồi.” Hoắc Duệ đưa tay che mắt, chỉ thấy ánh nắng hôm nay sao chói mắt quá.
Rất lâu sau tâm trạng của Trương Vũ Thanh mới bình tĩnh lại được, vừa đỡ cô ấy nằm xuống, Nhan Khuynh vừa nói: “Vũ Thanh, nghe tôi nói này, cô không có bị hiếm muộn, tôi nhìn thấy tương lai cô sẽ có một đứa con. Đừng phụ người trước mặt, cả đời sẽ bình an vô sự, hiểu chứ?”
“....” Trương Vũ Thanh có chút sửng sốt, có vẻ không hiểu những gì Nhan Khuynh đang nói.
Nhan Khuynh nhìn bộ dạng có hơi ngốc nghếch của Trương Vũ Thành, chậm rãi nói lại lần nữa: “Cô không có bị hiếm muộn, không cần lo lắng việc mình sẽ gây hại cho những người xung quanh, mọi chuyển đã qua rồi, từ hôm nay trở đi hãy sống cho chính bản thân mình.”
Trương Vũ Thanh còn khá bối rối trước lời nói của cô.
Nhan Khuynh cũng không ở lại lâu hơn nữa, để cô ấy tự mình giải quyết. Lúc Nhan Khuynh chuẩn bị rời đi thì Vũ Thanh cất giọng hỏi cô với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe: “Thật sao?”
“Thật.” Nhan Khuynh gật đầu đáp lại.
Trương Vũ Thanh nằm trên giường bệnh, ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên lấy mu bàn tay che mắt lại, khóc. Lần này, không còn lặng lẽ khóc như ban nãy nữa, mà là tiếng khóc đau đến xé lòng của cô ấy.
Khi đi ra đến cửa, cô dừng lại chỉ vào Hoắc Duệ nói: “Anh sau này làm ăn phát đạt, vận khí tốt, là con nối dõi của gia đình, mọi thứ đều rất tốt. Cho nên bây giờ xuất ngũ vẫn còn kịp. Anh và cô ấy nên đến đây thôi, sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn cô ấy. Sau khi kết hôn, cả hai đều tôn trọng nhau như khách mà thôi, mãi cho đến già cũng không có cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, có ba đứa con, tất cả đều thông minh lanh lợi.”
“Còn anh muốn cùng Vũ Thanh sống một đời, thì cả đời này chỉ có một đứa con, hơn nữa cả đời sau anh còn phải nhọc lòng lo lắng cho cổ, hận không thể buộc cô ấy bên người, mình đi đến đâu cô ấy đều theo đến đó.”
“Cám ơn.” Hoắc Duệ nhìn Nhan Khuynh một cái, lại nói: “Tôi nhất định sẽ không hối hận.”
“Vậy thì đừng làm tổn thương cô ấy.”
Nói dứt câu, Nhan Khuynh và Cảnh Hoài cùng nhau rời đi.
Trong xe, Cảnh Hoài nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, thấp giọng hỏi: “Rất mệt có phải không? Anh kêu nhà bếp nấu một ít cháo cho em, về tới là có thể ăn ngay, sau đó ngủ một giấc chịu không?”
“Còn anh?” Nhan Khuynh nhìn Cảnh Hoài, cẩn thận đáng giá, phát hiện không biết từ khi nào anh đã thay quần áo, sơ mi và cà vạt cũng thay đổi: “Còn muốn đi làm?”
“Không sao.” Cảnh Hoài lắc đầu: “Buổi chiều anh còn có cuộc họp.”
Không biết có phải ảo giác hay không, mà cô cảm thấy hôm nay Cảnh Hoài có chút kiệm lời. Âm cuối còn nghe có chút khàn khàn. Nhan Khuynh nhìn chằm chằm Cảnh Hoài mấy phút, giống như nhớ tới gì đó, nắm lấy cằm anh nói: “Há miệng ra cho em xem.”
Cảnh Hoài mở miệng, đầu lưỡi bị có một vết cắt nông, có lẽ hôm trước vội vàng nên cắt sâu quá rồi, vết thương do Nhan Khuynh để lại khi lấy máu.
“Có đau không?” Nhan Khuynh cau mày, vết thương ở miệng rất lâu lành, khó bôi thuốc nữa.
Cảnh Hoài lắc đầu: “Không đau.”
Cái gì mà hai lần hỏi đều không sao hết vậy, Nhan Khuynh bị mấy lời này của Cảnh Hoài chọc cho tức đến mức không biết phải nói gì. Làm sao mà không mệt mỏi được với khối công việc khổng lồ như vậy chứ. Cảnh Hoài có nhiều lúc rất thoải mái chờ đợi tin nhắn của cô, nhưng mà Nhan Khuynh biết con người này có khi làm đến mức không ăn không uống.
Nhan Khuynh sờ một bên mặt Cành Hoài nhẹ giọng nói: “Dù công việc có bận đến đâu, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Buổi chiều anh mới họp, sáng nay nghỉ đi, ngủ một giấc rồi hãy đi làm, được không?”
“Được.” Cảnh Hoài ngoan ngoãn gật đầu, mọi chuyện đều nghe theo Nhan Khuynh, nhưng vành tai anh lại đỏ bừng khi bị Nhan Khuynh sờ mặt như vậy.
Dễ thương chết mất…
Nhan Khuynh nheo mắt nhìn anh, dùng sức nắm cằm Cảnh Hoài: “Đừng có nhìn em như vậy, làm em muốn ức hiếp anh lắm đó.”
Nhưng ngược lại với câu nói của cô, Cảnh Hoài lại không có phản ứng gì, ánh mắt như nói, hãy bắt nạt anh đi.
Trong lòng Nhan Khuynh có chút ngứa ngáy, cô cảm thấy mình đang bị người đàn ông này quyến rũ. Không nhịn nữa, cô ngẩng đầu hôn lên mặt Cảnh Hoài.
Đến khi Nhan Khuynh trở lại khách sạn thì đã hơn mười giờ sáng. Về phần Cảnh Hoài thì bây giờ có đi làm thì cũng đã muộn, về nhà họ Cảnh thì mất tận một tiếng đồng hồ, nên anh trực tiếp chọn ở lại ở khách sạn của Nhan Khuynh, ngủ một giấc.
Sau khi trở về phòng Nhan Khuynh lập tức đi tắm, lúc tắm ra thì thấy tin nhắn gửi tới của Cảnh Hoài gửi tới, nhắn cô nhớ uống cháo, uống xong thì đừng nằm ngay, mà đợi khoảng mười phút rồi hãy nằm.
Nhan Khuynh mở cửa nhìn thấy hộp cháo được Cảnh Hoài mang tới đang đặt ở trên bàn.
Nhan Khuynh đi nhanh tới bàn ngồi xuống, ăn một muỗng cháo nóng. Ấm áp từ đầu lưỡi lan ra đến dạ dày, thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, giống y như Cảnh Hoài vậy.
Ôm gối vào lòng, Nhan Khuynh cảm thấy kế hoạch của Cảnh Hoài khá thành công đó chứ, hiện tại cô đã quen với việc có anh ở bên cạnh mình. Cho nên cô nghĩ, bản thân có nên mua nhà ở Yến Kinh hay không?
Nhan Khuynh vừa suy nghĩ vừa uống cháo. Cô luôn cảm thấy tài xế hôm trước của Cảnh Hoài có điểm rất lạ. Theo lý mà nói Trương Vũ Thanh là người của Hoắc Duệ, thì người nên bị ểm phép là Hoắc Duệ, vậy tại sao cuối cùng lại đổi thành tài xế của Cảnh Hoài? Nhan Khuynh cảm thấy còn có khúc mắc ở trong đó. Cô đương nhiên biết Cảnh Hoài đã phái người đi điều tra chuyện này. Nhưng Nhan Khung cảm thấy khó hiểu, tài xế kia nhìn không giống với ông Viên kia, mà giống người dạy Lâm Kiến cách để nuôi tiểu quỷ vậy.
Trong lúc cô đang suy nghĩ về chuyện này, thì bên ngoài đang hỗn loạn vì chuyện của Trương Vũ Thanh.
Trong các mục tìm kiếm của ngày hôm nay thì cái #Chu Thiên Vũ bắt ca sĩ nổi tiếng Trương Vũ Thanh lập tức trở thành hot search đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm của weibo. Tuy Nhiên điều khiến Nhan Khuynh kinh ngạc hơn là Hoắc Duệ và Trương Vũ Thanh cũng bị lôi vào cuộc, quả nhiên có người muốn ăn bánh bao nhuốm máu người mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]