Chương trước
Chương sau
Thấy chuyện này không ổn, Lương Nhất Khả trực tiếp xen vào một câu: “Chị Tiểu Nhan, bình tĩnh lại! Bây giờ các đạo sĩ hành nghề không được tự ý đi hóa duyên, sẽ bị bắt!”

Không có thức ăn, sắp bị loại, còn có thể sẽ bị bắt đi! Lời của Lương Nhất Khả khiến bảy thực tập sinh càng thêm bực bội, phút nào họ cũng muốn ném chiếc bát vỡ xuống đất. Về phần bình luận trên màn hình, mọi người cười như điên.

“Ha ha ha, con mẹ nó treo biển hành nghề đạo sĩ, Lương Nhất Khả cũng là một nhân tài.”

“Đây là cái loại chương trình tạp kỹ gì vậy? Huấn luyện viên dẫn học viên đi ăn xin!”

“Tôi cười đến phát khóc, không được rồi, cô Nhan là nguồn vui vẻ lớn nhất của tôi trong năm nay.”

Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc hơn chính là thủ đoạn đối phó của Nhan Khuynh, Nhan Khuynh thực sự lấy một tờ giấy chứng nhận từ trong túi của mình, đặt nó trước mặt Lương Nhất Khả - một thành viên danh dự của Hiệp hội Huyền thuật.

“Chị có chứng chỉ, một thầy phong thủy huyền thuật chuyên nghiệp. Yên tâm đi!” Nói xong, Nhan Khuynh đi về phía ngôi làng dọc theo bản đồ với bảy đứa trẻ của mình.

Hạ Triết lo lắng hỏi Nhan Khuynh: “Cô Nhan, chúng ta phải làm gì đây?”

“Xem phong thủy kiếm tiền.”

“Nhưng như thế này có bị coi là kẻ nói dối không? Chúng ta hoàn toàn không thể làm được!”

“Tại sao lại không thể?”

“Cô có thể, nhưng chúng ta không thể!” Hạ Triết cũng muốn khóc, thân là học sinh ưu tú, anh chưa bao giờ nhúng tay qua phương diện này!

Nhưng Nhan Khuynh lại rất bình tĩnh: “Cô hỏi em, em gọi cô là cái gì?”

“Cô Nhan.”

“Đúng vậy.” Nhan Khuynh vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình: “Cô có chứng chỉ, các em là học trò của cô, các em không phải sẽ là học đồ của Huyền thuật Phong Thủy đại sư sao, tại sao lại là nói dối? Mau cầm bát đi, đi theo cô. Chẳng phải tất cả các em đều đã học diễn xuất rồi sao? Đã đến lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của các em, cho nên hãy cho cô xem một chút phong thái đi.”

Hạ Triết nhất thời không thể nói được gì. Về phần sáu người còn lại, sau khi ngẫm lại, kỳ thật cảm thấy Nhan Khuynh nói cũng có lý, cho nên trực tiếp bỏ qua.

Xét cho cùng, góc độ của Nhan Khuynh không sai! Đi theo ba người hướng dẫn khác để học hát hoặc học diễn xuất, theo Nhan Khuynh học phong thủy bói toán! Bảy đứa trẻ này cũng rất tài năng, sau khi tẩy não bản thân thành công, mỗi phút đều đứng thẳng, tuy không có râu nhưng cảm thấy không khác gì một ông anh bói toán dưới cầu vượt, một phong thủy có bảy cái tiêu chuẩn lừa dối, nhìn thấy người liền nói: “Tôi thấy mặt như thoa phấn của anh, chắc là đã phạm vào mệnh đào hoa.”

Cư dân mạng trên màn hình đều phá lên cười.

“Ha ha ha ha, kiểm tra diễn xuất là cái gì chứ?”

“Không xong rồi, mẹ hỏi tôi tại sao tôi lại quỳ xuống để xem truyền hình trực tiếp.”

“Tôi thực sự đồng cảm với bảy đứa trẻ này! Cô Nhan thực sự xứng đáng với danh tiếng của mình.”

Nhưng Lương Nhất Khả có mặt tại hiện trường sắp gục ngã. Anh vốn tưởng rằng Nhan Khuynh nguyện ý gia nhập nhất định sẽ có rất nhiều điểm bộc phá. Sự thật đã chứng minh rằng đây thực sự là như thế, nhưng lúc Nhan Khuynh rút giấy phép của thiên sư, anh nhận ra mọi thứ có thể không như anh ấy tưởng tượng. Không phải Nhan Khuynh sẽ triệu hồi xác chết để xây nhà sao? Làm sao anh lại nhớ như in việc Nhan Khuynh hỏi anh về chuyện chôn cất?

Rõ ràng, cũng không phải một mình anh nghĩ như vậy. Ngay sau đó, giám đốc bên cạnh anh thận trọng hỏi: “Cậu Lương, cô Nhan sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề nào đi!”

Xảy ra sự cố thì có thể làm gì đây? Bây giờ đang chiếu trực tiếp! Lương Nhất Khả thực sự muốn trở về, nhưng những vết phồng rộp trên chân anh đều là do anh xoa, ai kêu anh trở thành kẻ ngốc muốn gài bẫy Nhan Khuynh cơ chứ? Cho nên cuối cùng, Lương Nhất Khả trầm mặc hồi lâu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi theo quay phim! Cùng lắm là khai khẩn đất hoang trở thành tiếp cận khoa học.”

Tổ đạo diễn: ...tại sao lại cảm thấy cậu Lương đang phát điên?

—————————————

Chỉ có thể nói, bờ biển mà Lương Nhất Khả đang tìm kiếm thực sự quá xa, rõ ràng chỉ cách đó ba cây số, nhưng họ đã đi bộ suốt hai giờ.

Không được, đường này khó đi quá. Điều đáng sợ hơn nữa là nghĩa trang đi ngang qua khi đến gần lối vào làng.

Những núi đất nhỏ được đặt cạnh nhau, những dải vải trắng được treo trên cành cây bên cạnh, khi gió thổi qua, tiếng phật phật càng thêm quái dị.

Đội ngũ đạo diễn cũng thế thực sự phải đứng một phạm vi gần nhau, các cư dân mạng đang xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều hoảng sợ.

“Chết tiệt, cái quái gì thế này? Tại sao cái chương trình tạp kỹ lại biến thành phim ma vậy?”

“Đây không phải đường đến thôn làng, để tôi xuống xe!”

“Bây giờ tôi mà đang ở nhà một mình, thì tôi sẽ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.”

Tuy nhiên, Nhan Khuynh tại hiện trường đã nhìn thấy hành động của họ, đột nhiên nói điều gì đó: “Đừng cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà người khác, ngộ nhỡ họ muốn làm anh đến làm khách thì sao?”

Muốn làm khách cái quái gì? Đây đều là mồ mả! Khuôn mặt của hai người quay phim trong nhóm đạo diễn đột nhiên tái nhợt. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Thấy bọn họ tựa hồ có chút sợ hãi, Nhan Khuynh bổ sung nói: “Thật sự mời các anh cũng không sao, bọn họ nhìn có vẻ rất nhiệt tình, nói không chừng còn có thể ăn no.”

Những gì Nhan Khuynh nói là sự thật, nhóm mấy ông già này thực sự không có ý xấu. Chắc là đang quá chán, tất cả đều đang xếp hàng vây xem chiếc máy quay phim, thế nên tấm vải trắng cứ kêu phập phập!

Nhưng cô nhìn ra được, còn người khác lại không thấy như vậy. Khi Nhan Khuynh nói chuyện này, ngay lập tức khiến mọi người cảm thấy thực sự có đang ma.

Bảy thực tập sinh đang đeo kính râm nên không biết bọn họ có sợ hay không, nhưng Lương Nhất Khả và nhóm đạo diễn của anh ấy đã suy sụp. Chỉ muốn nói với Nhan Khuynh rằng, bố tôi khuyên cô làm người đi!

Cứ như vậy, một nhóm người lặng lẽ đi tới cửa thôn thứ nhất.

Nhan Khuynh không có lập tức đi vào, mà là nhìn vào bên trong. Bây giờ đã hơn bốn giờ, đúng lúc bữa tối đã được chuẩn bị xong. Cả làng nhà nào cũng nghi ngút khói bếp, những người đi câu cá về trên con đường nhỏ đi thành từng nhóm ba người. Có vẻ như đây là một nơi rất náo nhiệt, nhưng thật không may, họ thực sự không thích người ngoài, Nhan Khuynh cùng một hàng nhiều người như vậy đứng ở đây, nhưng không ai sẵn sàng liếc nhìn họ lần thứ hai.

Chuyện này thực sự... rất xấu hổ.

“Cô Nhan, chúng ta vào nhé?” Bảy học viên cảm thấy lúng túng.

Lương Nhất Khả xòe tay ra: “Chị Tiểu Nhan, chị mặc gì không quan trọng, quan trọng là họ hoàn toàn không chấp nhận người ngoài.”

Mà Nhan Khuynh cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa thôn một hồi, sau đó tìm một vị trí duy nhất trên đường vào thôn: “Lại đây, chúng ta lập tức ngồi ở chỗ này! “

Nói xong, cô kêu người sắp xếp tám cái ghế nhỏ đã chuẩn bị sẵn, thành hàng tám cái rồi thuận tay cắm chiếc lá cờ màu trắng ngay phía trước.

Thì ra là vải trắng Nhan Khuynh gấp làm cờ, nhưng bây giờ sau khi gỡ xuống, chỉ cần trải ra, tám chữ sẽ ở trên một mảnh vải.

“Được rồi! Thổi cái gì thì thổi, hát cái gì thì hát! Giống như tôi đã dạy các em trước đây.”

“…” Bảy thực tập sinh nhìn nhau, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là làm theo yêu cầu của Nhan Khuynh.

Cái này thực sự rất náo nhiệt.

Đàn nhị, đàn tam huyền, kèn xô na và thổi sáo. Ấn tượng nhất là có hai người có thể hát tuồng. Mặc dù bọn họ đều đang mặc áo choàng đạo giáo còn đeo kính râm nhưng nhìn lúc bọn họ hát hò thực sự rất có gu.

Nếu là trên sân khấu, nhất định sẽ có người cảm thán, trời ơi, tất cả đều có tài như vậy!

Rốt cuộc, đối với các thần tượng lưu lượng hiện tại, có nhiều người biết chơi piano hơn những người có thể chơi đàn dương cầm. Người biết đánh trống jazz nhiều hơn đánh trống lớn, người biết đánh đàn ghi-ta nhiều hơn đàn nhị và đàn tam huyền, đàn tranh.

Không nói đến hí khúc, rap thì đều lầm bầm trong miệng, nhưng nếu thực sự nghĩ ra một câu tây sương nhớ quán mẫu đơn, không chính xác có lẽ sẽ khiến mọi người sẽ hỏi đây có phải là một ca khúc mới từ cổ phong khuyển hay không? Nghe có vẻ rất lợi hại!

Cho nên, lúc bảy thực tập sinh thể hiện kỹ năng của mình, rất nhiều cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị sốc, nghĩ Nhan Khuynh thực sự không chọn người một cách ngẫu nhiên, so sánh thực sự rất buồn cười, chuyện này nói làm là làm. Đây là truyền hình trực tiếp quay lại toàn bộ quá trình, Nhan Khuynh hiển nhiên là tùy cơ ứng biến, mấy đứa nhỏ này liền có thể bắt kịp được.

Nhưng ngầu chỉ ngầu được ba giây, nhìn vào chiếc chiêng nhỏ mà Nhan Khuynh từ đâu lấy được, gõ nó rồi kêu lên.

“Đoán đâu trúng đó, phong thủy đoán chữ!” âm thanh của cô tuy rằng không lớn, nhưng lại như thế nào lọt vào trong tai của mọi người.

Lương Nhất Khả nhìn liền cảm thấy đau đầu: “Không phải chị Tiểu Nhan, chị như vậy có được không!”

“Yên tâm! Tuyệt đối không có vấn đề!” Nhan Khuynh rất tự tin.

Lương Nhất Khả cảm thấy thật quá vớ vẩn, bọn họ như thế này, không bị coi là bệnh tâm thần thì thôi, sao có thể có người đến chỗ bọn họ xem bói? Sẽ không có đứa ngốc thứ hai nào đến đâu!

Tuy nhiên, cái tát vào mặt đến quá nhanh, trong vòng năm phút, tên ngốc thứ hai mà Lương Nhất Khả nói, không, phải nói là khách hàng của Nhan Khuynh đã đến.

Đó là một lão phu nhân từ bên ngoài trở về thôn với đồ đạc của mình, dường như bà có chuyện gì đó đang suy nghĩ, ban đầu bà không muốn dừng lại, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh của ca khúc này, bà chỉ đơn giản là đứng yên. Sau khi nhìn Nhan Khuynh một lúc, bà trở nên nghi hoặc.

Đoán là do bà lão thấy Nhan Khuynh trông còn trẻ.

Nhan Khuynh cũng không giải thích, hiếm thấy chủ động lên tiếng: “Dì ơi, cháu thấy ấn đường của dì là có chuyện vui, gần đây trong nhà có thêm người nhất định là chuyện tốt. Nhưng bọng mắt tối đi, có vận xui quanh quẩn, chắc là chuyện vui bị cản trở, nên dì mới lo lắng đúng không?”

Sau khi nghe điều này, bà lão kinh ngạc nhìn Nhan Khuynh.

“Dì ngồi xuống nói kỹ với cháu một chút đi, chương trình chúng cháu quay cần người trong thôn giúp một chút, cháu cũng không có cái gì báo đáp, nhưng cháu biết chút ít Phong Thủy Huyền Thuật. Dì ngồi nghe một chút, nếu cháu nói đúng, lúc trở về dì có thể giúp bọn cháu nói cho mọi người trong làng đều biết không?”

“Không phải là ta không tin, cháu có thể tính cho ta trước.” Thở dài một hơi, cô đoán được lão phu nhân cũng là ngựa chết chữa thành ngựa sống, lão phu nhân thật sự ngồi xuống.

Nhan Khuynh cũng không qua loa, đầu tiên kiểm tra mặt của lão phu nhân, sau đó đến lòng bàn tay.

“Dì là người có phúc khí, sơn căn* có sợi tơ, chứng tỏ vợ chồng ân ái không đổi, đường con đầy ắp, cũng cho thấy dì là người có thể hưởng phúc con cháu. Cháu cảm thấy con trai dì rất có bản lĩnh, nếu như không sai, phiền não hiện tại của dì không phải vì bản thân, mà là vì con trai của dì.”

*Sơn căn: tên gọi của 1 trong 10 bộ vị trên khuôn mặt theo quan niệm nhân tướng học, tướng số của người Á Đông. Sơn căn chính là phần cao nhất của sống mũi, ở vị trí giữa hai con mắt, ngay bên dưới của ấn đường.

“Có chuyện như vậy.” Lão phu nhân liếc mắt nhìn Nhan Khuynh, có chút không xác định là thật hay giả.

Nhan Khuynh không có để ý, tiếp tục nói: “Tâm trạng của dì không tốt, nhất định là bị làm khó dễ, nhưng cháu nghĩ con trai dì cũng không thể phản bác quá mức, đành phải chịu đựng. Dì, dì đang hỏi về hôn sự của con trai mình sao? Gần đây con trai dì lập gia đình, dì chủ yếu là đến bàn chuyện hôn sự với cha mẹ nhà gái, nhưng hôn sự này có trắc trở, dì đi từ phía tây, mà phía tây thuộc ngũ hành kim, cho nên lý do khiến việc hôn sự tan vỡ chắc là vì tiền.”

“A...đúng, đúng, đúng. Tiểu thầy bói, cháu thật biết tính!” Nhan Khuynh vừa nói ra từng chữ, lão phu nhân càng kinh ngạc nhìn Nhan Khuynh, thầm nghĩ cô tuổi còn trẻ như vậy làm sao có thể lợi hại hơn Vương Đại Tiên ở miếu bên cạnh chứ! Lão phu nhân vội vàng hỏi: “Tiểu thầy bói, cháu cảm thấy hôn sự của con trai ta có thành không?”

Lão phu nhân cũng thấy bế tắc, hai đứa con trai đều là con ngoan, nhà gái đòi nhiều lễ vật cũng không có cách nào. Nhưng trong thôn gia đình nào cũng như vậy, lão phu nhân phải làm cái gì đây! Nghĩ một chút trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Nhan Khuynh lấy giấy bút ra: “Dì viết ra một chữ đi, con xem xem.”

Lão phu nhân nhận lấy và viết ra chữ “mới” xiên xiên vẹo vẹo.

Nhan Khuynh cười nói: “Thật đúng là đã trả lời cái điểm này. Dì xem, tách chữ mới có nghĩa là cây đứng thêm cân*, ám chỉ hôn nhân có trở ngại. Nam trái nữ phải, cân này lại hướng về phía bên phải, nhất định là do nhà gái không đồng ý.”

*新(mới)= 立(đứng, dựng lên)+木(cây, mộc, gỗ)+斤(cân)

“Đúng đúng đúng! Vậy cuộc hôn nhân này. . .”

“Có thể thành.” Nhan Khuynh tiếp tục nói: “Từ mới (新) và từ để (觝) hình dáng giống nhau, âm thanh tương tự, cây đứng (立木) cũng cũng là mùa xuân, nhất định thịnh vượng, cuộc hôn nhân này không chỉ thành, mà còn có thể là một hôn sự tốt. Con dâu này của dì có mệnh gia đình thịnh vượng. Con gái ngàn vàng, có người con gái này sống ở đây, chẳng phải là nhiều hơn một con búp bê vàng sao?”

“Này, nếu con nói như vậy, nhưng bây giờ tiền sính lễ…” Lão phu nhân vẫn không khỏi nhíu mày.

“Không thành vấn đề.” Nhan Khuynh lại gật đầu: “Nếu là thiên kim nhất định sẽ có nhiều tiền nhiều bạc, hiện tại dì trở về, trong nhà nhất định đã thu xong chuyện sính lễ rồi.”

“Thật không? Vậy thì cảm ơn tiểu thầy bói.” Lão phu nhân không hiểu ý của Nhan Khuynh, nhưng vẫn đi trở về.

Nhan Khuynh tiễn người đi, tiếp tục ngồi trên ghế nghe nhạc. Lương Nhất Khả nhìn thấy cô nhàn nhã như vậy lại cảm thấy không thể tin tưởng. Nhưng lại không ngờ rằng chỉ trong mười phút, hơn một trăm người dân từ một ngôi làng đã kéo đến.

Đứng đầu vẫn là lão phu nhân đó.

“Tiểu thầy bói! Cháu thật chuẩn!” Lão phu nhân giữ chặt tay Nhan Khuynh, không ngừng cảm thán.

Thì ra mới mười phút trước, lão phu nhân về đến nhà, chợt thấy chồng và con trai đứng trong phòng cười rạng rỡ, hỏi ra mới biết tiền sính lễ đã được giải quyết.

“Giải quyết như thế nào vậy?” Lão phu nhân cũng kinh ngạc.

“Hôm nay con ra biển, kỳ thật cũng không câu được con cá lớn nào, kết quả là lúc đang định trở về, đột nhiên có một con cá sắp chết xuất hiện ở trước mặt, hình như là dài hơn hai mét. Con và bố nhanh chóng bắt nó rồi phủ kín bằng nước đá. Sau khi cập bến, người thu mua cá nói với chúng ta đây là phát tài rồi. Mẹ, mẹ đoán xem đó là loại cá gì.”

“Cá gì?” Lão phu nhân còn có chút không hiểu.

“Là cá bahaba*. Ông chủ thu gom cá nói rằng chúng ta có thể bán con này với giá hơn ba triệu nhân dân tệ!”, đứa con trai càng nói càng hăng hái: “Cái này tốt lắm, tiền sính lễ đã có rồi, bố của Thúy Thúy có thể phẫu thuật, Thúy Thúy cũng có thể yên tâm gả cho con.”

*cá bahaba: loài cá nằm trong danh sách đỏ, sắp tuyệt chủng. Đồng thời cá này có giá trị quan trong trong y học. Cá bahaba có thể dài đến 2m và nặng hơn 100kg, giá trị y học nằm ở những chiếc bong bóng có tác dụng chữa bệnh tim và phổi trong y học cổ truyền Trung Quốc. (Nguồn tuoitre.vn)

Nhưng lão phu nhân lại nghĩ đến câu nói của Nhan Khuynh: “Nếu là thiên kim nhất định sẽ có nhiều tiền nhiều bạc, hiện tại dì trở về, trong nhà nhất định đã thu xong chuyện sính lễ rồi.” Lời này quá chính xác đi!

Nuốt nước miếng, lão phu nhân vội vã kéo đứa con trai chạy ra ngoài.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

“Đi thôi! Đi cảm ơn tiểu thầy bói ở cửa thôn đi.” Lão phu nhân vừa đi vừa nói với con trai. Mà những người hàng xóm xung quanh cũng chạy tới chúc mừng, nghe lão phu nhân nói xong, không khỏi muốn đi xem một chút.

Tiểu thầy bói đoán đâu trúng đó! Còn không tính tiền, không phải là một điều rất tốt sao~

Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, gần như cả làng kéo đến. Mà Nhan Khuynh cũng thực sự có năng lực, sau khi tính toán, bất kể vấn đề gì, cô đều có thể giải quyết thuận lợi.

Ngay lập tức, dân làng nhìn Nhan Khuynh với ánh mắt tôn trọng, trong mắt họ không còn bài xích người ngoài, bọn họ hận không thể trực tiếp cúng bái Nhan Khuynh.

Tuy nhiên, đoàn làm phim đi theo phía sau càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

Trên thực tế, ngôi làng này trông có vẻ xa xôi, nhưng không phải là đặc biệt nghèo. Phần lớn những câu hỏi mà những người này đặt ra đều là những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng khi cùng nhau tập hợp lại, lại khiến mọi người cảm thấy quá kỳ lạ. Dường như mọi gia đình trong ngôi làng này đều gặp trục trặc trong hôn nhân.

Chuyện này rất kỳ lạ, nhà nào cưới được con dâu thì phải tốn nhiều công sức, nhưng cũng không phải gia đình nào tìm được con dâu cũng tốn sức lực!

Mãi cho đến cuối cùng, ngay cả trưởng làng cũng đến.

“Tiểu thầy bói.” Trưởng thôn cực kỳ lễ phép, hoàn toàn khác với thái độ lần trước đối với Lương Nhất Khả: “Ta có thể nhân cơ hội để nói chuyện được không?”

Như có điều gì không muốn người ngoài biết, trưởng thôn thận trọng liếc nhìn tổ đạo diễn cầm máy quay.

Nhan Khuynh xua tay: “Cháu biết ông tới đây vì cái gì, nhưng chỉ có cháu mới có thể hiểu được trong thôn của ông xảy ra chuyện gì.”

“Cái gì, ý của cháu là?” Trưởng thôn sửng sốt một chút.

“Ông tới hỏi phong thủy! Gần đây trong thôn của ông xảy ra chuyện lớn, nhà nào cũng có con trai, nhưng lại không có con gái, cho dù sinh con gái, nuôi dạy cũng không dễ dàng. Quan trọng nhất là hôn nhân có trở ngại, thôn của ông không nghèo, nhưng không ai có thể ra ngoài được, đã bảy tám năm rồi không có sinh viên đại học nào, cháu nói có sai hay không?”

“Cái này... cái này...” Trưởng thôn kinh ngạc nhìn Nhan Khuynh, nhất thời không nói nên lời.

Nhan Khuynh bình tĩnh mở bản đồ cho ông ấy xem.

“Cũng không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì phong thủy trong thôn của mọi người có vấn đề, bể máu chiếu gương ở chỗ này, âm dương chỉ đi theo một đường, mọi người không xui thì ai xui?”

“...” Trưởng thôn ngơ ngác nhìn Nhan Khuynh. Từ “bể máu chiếu gương” nghe rất quỷ dị, mà nó cũng không phải là một từ tốt đẹp gì cả. Lương Nhất Khả và tổ đạo diễn ở phía sau đều cảm thấy rợn người.

Âm dương đều ở một đường, chẳng lẽ thôn này có quỷ sao?

Mẹ kiếp, làm gì có chuyện xin ăn xin uống miễn phí đâu? Đột nhiên lại xảy ra chuyện lớn? Lương Nhất Khả cảm thấy anh sắp đi tiểu vì sợ hãi, bảy thực tập sinh cũng dừng lại theo bản năng.

Nhưng trưởng thôn rất nhanh phản ứng nói: “Đại sư, có biện pháp nào không?”

“Có. Chỉ cần di chuyển ngôi mộ!”

“Nhưng đây là phần mộ của tổ tiên, chẳng lẽ cũng…” Trưởng thôn cảm thấy di chuyển phần mộ quá khó khăn, cảm thấy như vậy là bất kính với tổ tiên.

Nhan Khuynh không vội, nên nghiêm túc giải thích với ông: “Phong thủy của ông không hợp, nó đến từ phần mộ tổ tiên này. Thôn trấn có tập tục mai táng, nhưng mộ phần lại đặt ở rừng liễu cách cửa thôn không đến nửa dặm, cây liễu có tác dụng trấn tà, hơn nữa bình thường ở bên cạnh ngôi mộ sẽ không có trồng liễu quy mô lớn như vậy, lại đều là liễu mới, trừ phi người chết trong mộ này chết oan, tất cả đều là mạng chết oan nên mới phải trấn yểm. Ông nói xem, nếu tổ tiên của ông bị trở thành một vật tà nên bị trấn trụ lại, thì thế hệ sau này của ông còn có thể thuận buồm xuôi gió không?”

“Nhưng hồi đó không có rừng liễu...”

“Ngôi làng ngay lập tức xảy ra những chuyện ma quái!” Nhan Khuynh sau khi nghe điều này đã bật cười: “Nếu cháu không nhầm, trước kia có phải ông cũng tìm thầy bói để xem phải không? Sau đó, ông đã trồng một rừng liễu trước mộ. Nhưng thực tế, vấn đề chính là mộ tổ tiên của ông cách thôn quá gần, mộ tổ tiên lại dựa vào nước, nước chiếu sáng vào nhà, giống như vũng máu tạo thành gương, âm dương lẫn lộn là tình huống nguy hiểm, con gái thuộc về âm, khi âm khí hung hãn như vậy xâm nhập vào cơ thể, chắc chắn sẽ rất khó nuôi dạy chúng. Cho nên trong thôn chỉ có con trai mà thôi.”

“Ông nghĩ rằng, khu rừng liễu này không thực sự giải quyết vấn đề của mình, phải không? Chúng chỉ làm cho ngôi làng của ông trở nên tồi tệ hơn.”

“Vậy ngài nói nếu dời nó đi thì phải dời đến chỗ nào?”

Nói đến đây, ánh mắt của Nhan Khuynh có thêm một tia xảo quyệt “Bờ biển hoang vu cũng rất tốt.”

“Cái này không được!” Trưởng thôn phản ứng đầu tiên chính là không cho phép, cái này nghe rất vớ vẩn, nếu như mộ phần của tổ tiên đều dời đến đó, sau này cúng bái tổ tiên chẳng phải rất khó sao? Thủy triều lên xuống, nếu bị ngập thì sao?

Nhan Khuynh không chút lo lắng: “Đằng bên này có vị trí rất tốt.” Cô khoanh tròn trên bản đồ, vừa vặn chính là nơi tổ chương trình yêu cầu khai khẩn đất hoang xây nhà.

“Chúng ta ở chỗ này sống hai ngày rồi, thủy triều cao thấp cũng không ảnh hưởng tới, hơn nữa ông thử nghĩ xem, còn có rất nhiều người chôn cất tổ tiên bên cạnh sông Hoàng Hà, liền nhận được phù hộ từ thế hệ đi trước. Phần đất gần biển kia là nơi phong thủy tốt để luân chuyển. Sau khi di chuyển phần mộ, có thể trực tiếp xây dựng từ đường ở đó, phù hộ mọi người mưa thuận gió hòa, hàng năm thu hoạch bội thu.”

Người dân đi biển nói chung hơi mê tín. Trưởng thôn thực sự tin, nhưng ông ấy vẫn do dự: “Nhưng đột nhiên di chuyện mộ tổ tiên như vậy liệu có bị trách tội không?”

Nhan Khuynh: “Nếu như lo lắng, cháu gọi người trở về, ông tự mình hỏi có được không?”

“Thật sao?” Lão trưởng thôn lập tức kích động đứng lên, hướng Nhan Khuynh hành lễ: “Chuyện này nếu như làm xong, ngài, ngài chính là đại ân nhân của thôn chúng ta! Đi thôi, mời ngài vào thôn chúng ta ăn một chút cơm!”

Nói xong, trưởng thôn vui vẻ nghênh đón đi vào. Nhan Khuynh ra hiệu cho bảy người học trò thu dọn đồ đạc dưới đất, sau đó đi theo trưởng thôn vào nhà.

Lương Nhất Khả cảm thấy có gì đó không ổn nên vội hỏi Nhan Khuynh: “Chị Tiểu Nhan, chị gọi người trở về rồi tự hỏi là có ý gì?”

“Ý đã ở trên mặt chữ.” Nhan Khuynh liếc Lương Nhất Khả với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Là gọi hồn đấy!”

“Dùng, dùng phương pháp gì?” Nghe nói có hai loại gọi hồn, trong đó có một loại chính là quỷ ở trên người. Lương Nhất Khả nhạy cảm cảm thấy Nhan Khuynh có thể sẽ có một chiêu lớn.

Quả nhiên, Nhan Khuynh ngang nhiên chỉ vào anh ấy nói: “Dùng cậu chứ sao!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.