Chương trước
Chương sau
Một câu có độc này khiến Nhan Khuynh và Lương Nhất Khả vẫn đang cãi nhau liền bị sốc. Sau đó, Lương Nhất Khả ngồi trên mặt đất ôm bụng cười.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, thủy ngân mẹ kiếp có độc. Không được rồi chị Tiểu Nhan, hôm nay chị muốn đánh chết em, em cũng phải cười cho đã.”

Nhan Khuynh cũng rất xấu hổ, cô không muốn cùng anh nói chuyện, chỉ là cảm thấy quá mệt mỏi.

Về phần sáu học viên khác, tất cả đều nhìn Nhan Khuynh với ánh mắt vi diệu, mà học bá kia vẫn chưa nói xong, anh bắt đầu phổ biến kiến ​​​​thức về chu sa với mọi người một cách nghiêm túc.

“Thành phần chính của chu sa là thủy ngân sunfua. Thủy ngân sunfua bị đốt cháy trong không khí sẽ phân hủy thành thủy ngân và lưu huỳnh, lưu huỳnh sau đó bị đốt cháy thành lưu huỳnh điôxit. Thủy ngân và lưu huỳnh điôxit đều là những chất có hại, dễ dàng làm cho con người trúng độc.”

“Thủy ngân là một nguyên tố hóa học, đứng thứ 80 trong bảng tuần hoàn. Nó thường được gọi là thủy ngân. Nó là một chất lỏng nặng, sáng bóng màu trắng bạc, có thể bay hơi ở nhiệt độ phòng. Hơi thủy ngân và các hợp chất của thủy ngân có độc tính cao (mãn tính).”

“Lưu huỳnh dioxide, công thức hóa học So2 là oxit lưu huỳnh phổ biến nhất. Nồng độ lưu huỳnh dioxide trong khí quyển trên 05ppm có khả năng ảnh hưởng đến cơ thể con người; khi ở mức 1 ~ 3ppm, hầu hết mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu; khi nó đạt tới mức 400~500ppm, người sẽ xuất hiện các vết lở loét, phù phổi cho đến ngạt thở mà chết”.

Cuối cùng, anh đưa ra kết luận: “Cô Nhan, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa này đi, nếu không chúng ta có thể...” anh nghĩ từ chết nghe không dễ chịu, cho nên anh dừng lại và thay đổi lời nói: “Sẽ bị lạnh.”

“Pfft, hahahahahahaha. Trời sắp lạnh rồi!!!” Nghe vậy, Lương Nhất Khả vẫn chưa đứng lên lại cười lăn lộn lần nữa, lần này ngay cả hai người quay phim đang khiêng máy ảnh cũng không thể nhịn được cười.

Đến nỗi bình luận trên màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp đều nổ tung.

“Chất độc thủy ngân độc như thần, hiện tại hóa học của tôi không tốt, nếu là tôi thì tôi sống không nổi ở nơi hoang dã này.”

“Cô Nhan rất lợi hại. Người khác nấu cơm thì đòi tiền, còn cô nấu cơm thì đòi mạng. Đây chính là ngọn lửa địa ngục!”

“Tôi thực sự muốn cười bò rồi, thân thiện nhắc nhở bọn họ một chút mì ăn liền có thể ăn khô, buông tha bọn trẻ đi! Chúng vừa chỉ vừa mới trưởng thành thôi.”

Chương trình bắt khai hoang một cách nghiêm túc, giờ thì mọi chuyện biến thành đại bàng sinh tồn nơi hoang dã rồi. Nhưng mấu chốt là dù con ngườicó hoàn hảo đến đâu thì cũng không thể thực sự hoàn hảo một trăm phần trăm. Nhan Khuynh không biết phải làm gì, cô tức giận đến mức thu lại những đồng tiền, đi về phía bàn trước phòng ngủ, ngồi xuống ghế, bực bội gọi mấy đứa trẻ của cô.

“Bỏ đi! Không cần nhóm lửa nữa, trực tiếp ăn đi.”

“Ăn cái gì?” Bảy thực tập sinh nhìn nhau, lúc này mới ý thức được Nhan Khuynh đang nói đến mì ăn liền. Nhất thời cảm thấy hai người cố gắng nhóm lửa giống như hai đứa ngốc. Mì ăn liền có thể ăn khô!

Vì vậy, tổng cộng tám người ngồi trên chiếu ở cửa cùng nhau ăn mì gói. Ngoại trừ Nhan Khuynh, những người khác trên mặt đều lấm lem bùn đất, nhìn thế nào cũng thấy thê thảm.

Mấu chốt là, Lương Nhất Khả vẫn rất đùa dai, đã thảm hại như vậy mà anh vẫn muốn đùa giỡn so sánh với người khác nữa.

“Không có âm nhạc thì không ăn được, dù sao cũng là bữa ăn đầu tiên sau khi khai hoang. Chị Tiểu Nhan, chúng ta ăn mừng đi.”

Sau đó, có một giọng hát khàn khàn thô thô vang vọng khắp vùng đất hoang: “Người dân của ta, hôm nay ta rất vui!”

Bảy thực tập sinh: ...vãi cả nho

Nhan Khuynh vỗ vỗ người bên cạnh: “Cởi giày đưa cho tôi.”

Thực tập sinh không có cảm xúc gì cởi giày ra, sau đó Nhan Khuynh cầm nó lên và ném thẳng vào mặt Lương Nhất Khả.

Tốt, rất tốt, cuối cùng Lương Nhất Khả cũng bị đánh. Vậy mà không một ai thông cảm.

Buổi phát sóng trực tiếp sôi nổi của ngày đầu tiên đã kết thúc tại đây. Những tổ khác còn cần tổng kết tiến độ nhiệm vụ, nhưng Nhan Khuynh ở đây không cần!

Không có lý do nào khác, chỉ là bởi vì nơi này quá hoang vắng, cho nên Nhan Khuynh và những người khác đã ngây người hơn nửa giờ sau khi đến đây. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ là đến nơi này, thì yên tĩnh vài phút.

Cho đến khi Nhan Khuynh lấy mì ăn liền ra, mọi người đều đoán họ bắt đầu hoạt động. Nhưng mọi hoạt động trong ngày đều đổ dồn vào món mì ăn liền này.

Bảy đứa thực tập sinh đốt lửa suốt hai tiếng đồng hồ không được, một chút lửa về sau của Nhan Khuynh cũng không thể sử dụng. Cuối cùng, ăn mì gói xong cũng đã hơn năm giờ chiều. Kết luận cuối cùng là phần lớn thời gian trong ngày đã dành để tìm cách nhóm lửa làm mì ăn liền!

Dù vậy, tuy Nhan Khuynh cùng những người khác có tức giận, nhưng cũng không để trong lòng quá lâu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Đại bàng sinh tồn, ngọn lửa địa ngục, học bá coi thường, ăn mì lại khó khăn như vậy, những từ khóa này được đưa thẳng vào hot search, tuy vị trí không cao nhưng cũng đủ thấy độ nổi tiếng. Sau khi phiên bản chỉnh sửa sau đó được ra mắt, lượng phát lại thậm chí còn tăng lên nhiều hơn. Sự nổi tiếng trực tiếp đè bẹp bất kỳ nhóm khác. Về phần các thực tập sinh trong nhóm của Nhan Khuynh, họ lại một lần nữa giành được danh hiệu “Vua của biểu tượng cảm xúc”, đồng thời cung cấp rất nhiều tư liệu cho khu vực động vật ma quái và khu vực vui nhộn của trạm B.

Tuy nhiên, đối với những người đã quen thuộc với các chi tiết cụ thể của chương trình, những sự nhiệt tình này chỉ đơn giản là chi tiết ngớ ngẩn. Đúng vậy, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tất cả thành viên sẽ bị loại bỏ. Ngày đầu tiên thực quý giá, Nhan Khuynh và những người khác chỉ ăn một ít mì ăn liền chưa nấu chín liền đã trôi qua.

Nhìn độ nổi tiếng của nhóm Nhan Khuynh vượt xa tất cả các thực tập sinh trong nhóm chương trình, cư dân mạng cười chết đi được.

“Chưa gì đã đối mặt với việc toàn bộ thành viên bị loại, chương trình này này sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy.”

“Không thể nào, Lương Nhất Khả quá tài tình. sao có thể nghĩ ra thử thách khai khẩn đất khoang cơ chứ?”

“Cô Nhan thậm chí còn tài tình hơn! Cô ấy thậm chí còn sử dụng trận pháp tổ tiên chỉ dạy để nấu mì ăn liền, nhưng kết quả lại là vô cùng độc!”

“Ha ha ha.”

Cư dân mạng ai cũng hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa, nhưng ở phía bên kia cảnh quay trực tiếp, Nhan Khuynh và bảy thực tập sinh của cô vẫn còn thức, họ vẫn chiến đấu trong đêm với ánh đèn.

Lý do chính là vì Lương Nhất Khả không thể dựa dẫm. Sau khi buổi ghi hình hôm nay kết thúc, anh trực tiếp thông báo nhiệm vụ bổ sung cho ngày mai với mấy người Nhan Khuynh.

“Nếu bắt một con bạch tuộc, làm ra một món đồ ăn không gây chết người, có thể nhận được vật liệu xây dựng cơ bản x10. Thế nào chị Tiểu Nhan, em đối với chị không phải rất tốt đấy chứ!” Lương Nhất Khả tự hào đến mức cảm thấy mình là cửa sau thật lớn mở cho Nhan Khuynh, nhưng sau đó Nhan Khuynh cởi giày, nó liền bay ra khỏi cửa.

Rất hung dữ, không có một chút cảm kích nào.

“Phì.” Tổ đạo diễn thành viên không nhịn được cười ra tiếng, cũng không đồng tình.

Lương Nhất Khả chỉ có thể cười khan, tổ chức cho nhân viên chỗ nghỉ ngơi: “Không sao, không sao, mọi người đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm!”

Tuy nhiên, lúc bọn họ đã đi nghỉ ngơi, Nhan Khuynh và bảy thực tập sinh trong phòng lúc này không thể ngủ được, họ phải cùng nhau nghiên cứu cách bắt bạch tuộc vào ngày mai. May mắn thay, lần này nó diễn ra suôn sẻ.

Dùng một từ không thích hợp để diễn tả chính là tạo hóa trêu người, do ảnh hưởng của bộ đồ nghề “học nấu ăn” cực kỳ gian lận của Nhan Khuynh, bảy thực tập sinh trong tay Nhan Khuynh này đều chuẩn bị tương đối tốt. Rốt cuộc người chỉ dẫn cái gì cũng biết chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm, môi trường thì khắc nghiệt, lại bị mấy người tổ sản xuất Lương Nhất Khả dắt mũi, nên thiên tài đệ nhất sẽ có kết quả như vậy.

Nhưng dù như vậy, Nhan Khuynh nhìn thấy Lạc Dương lấy từ trong đống hành lý phong phú của bọn họ ra một cái xẻng, vẫn không khỏi hỏi: “Người anh em, định cướp mộ sao?”

Lạc Dương đang cầm xẻng cũng ngại ngùng: “Cô không phải muốn xây nhà sao? Tôi cảm thấy cái này đào đất cũng tốt, còn có thể phòng thân, nếu có thú hoang thì sao?”

Mẹ kiếp có thú hoang! ! !

Tuy nhiên, Nhan Khuynh im lặng một lúc và cảm thấy những gì cậu ấy nói rất có lý. Điều khiến Nhan Khuynh ngạc nhiên hơn nữa là học viên đứng đầu trong số bảy người, tên là Hạ Triết, đã mang theo rất nhiều sách khoa học phổ biến về sinh tồn trong tự nhiên.

Có khoảng hai mươi bản “Survival in the Wild” và “Adventure with Bell“. Nhan Khuynh đã xem qua và thấy chúng về cơ bản có viết liên quan đến đại dương, một trong số chúng tình cờ viết về cách bắt bạch tuộc.

Cuốn sách nói rằng hãy để một số cái xô nhỏ khi thủy triều lên và có thể bẫy chúng khi thủy triều rút xuống.

Cho nên Nhan Khuynh và những người khác đã lên kế hoạch làm chuyện này. Vào ngày thứ tư, thủy triều lên lúc ba giờ và thủy triều xuống lúc chín giờ. Vì vậy, mấy người Nhan Khuynh đã sử dụng mây trong nhà để đan một cái sọt suốt một đêm để bắt bạch tuộc, định đến lúc thủy triều lên sẽ ấn nó xuống cát.

Trước khi rời đi, các thực tập sinh còn có chút lo lắng: “Cô Nhan, chúng ta có thể bắt được bạch tuộc không?”

“Hừm… thật sự có chút không an toàn.” Nhan Khuynh cũng cho là không được, cuối cùng rút ra bảy cái lá bùa vẽ cho bọn họ.

Bùa năm bội thu. Giống như một lá bùa từ các vị thần để cầu cho một vụ mùa bội thu. Nhan Khuynh sử dụng ở đây cũng là vì để đảm bảo gấp đôi. Đúng vậy! Ngày mai chắc chắn sẽ bắt được một con bạch tuộc.

Tuy nhiên, về cách thực hiện của Nhan Khuynh khiến bảy thực tập sinh rất lo lắng. Họ không sợ không bắt được bạch tuộc, mà họ sợ lá bùa có độc.

Nhưng dù vậy, cũng không ai dám nói câu này với Nhan Khuynh. Vẫn là ngoan ngoãn ra bờ biển chôn cái sọt xuống.

Lúc tổ chương trình đến vào ngày hôm sau, vào khoảng 9:40, mấy người Nhan Khuynh đã đi ra biển đánh bắt.

Tổ chương trình đúng chín giờ ghi hình, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đúng giờ bắt đầu, lúc này đã có rất nhiều người chờ xem.

Lương Nhất Khả: “Chị Tiểu Nhan, chị có nghĩ hôm nay chị có thể bắt được một con bạch tuộc không?”

“Có thể.” Nhan Khuynh rất tự tin, bỏ ra lá bùa năm bội thu, nếu vẫn không bắt được bạch tuộc, nhất định là vùng biển này không có gì!

Quả nhiên, khi cái sọt được kéo ra, nó thực sự đầy những con bạch tuộc. Không, không chỉ vậy, bãi biển sau khi thủy triều xuống còn chứa đầy kho báu. Động vật có vỏ có kích thước bằng lòng bàn tay nằm ngay trên bùn, còn có hàu, nhím biển và nghêu có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Ngay cả ngọc trai quý hiếm cũng có thể được tìm thấy.

“Mẹ kiếp! Đây nhất định là giả!” Bảy thực tập sinh dùng sức dụi mắt, cảm thấy hải sản đột nhiên thu hoạch được quả thực là giả dối đến đáng sợ.

Đối với nhóm chương trình, cảm thấy không thể tin được. Bình luận trên màn hình cũng đầy rẫy

“Tổ chương trình có thả hải sản xuyên đêm giúp người nghèo không?”

Ngược lại, Nhan Khuynh bình tĩnh thu lại bảy lá bùa năm bội thu, cúi đầu thành kính về hướng Thần biển.

“Cô Nhan đúng thật là lợi hại a!” Tổ đạo diễn sửng sốt một chút, thầm nghĩ, đối với Nhan Khuynh mà nói, loại sinh tồn hoang dã này căn bản không cần kỹ xảo, chỉ cần dựa vào lá bùa đi bắt nguyên liệu nấu ăn là được.

Tuy nhiên, Lương Nhất Khả không quan tâm: “Bắt được thì có ích gì, anh có nghĩ ai trong số họ biết làm không?”

Đội ngũ chương trình: ...

Bình luận trên màn hình:……

Nhan Khuynh và bảy thực tập sinh của cô: ...

Nhân gian có thật. Cả một nhóm, tám người, sống sót trên một hòn đảo hoang, nhưng không ai biết nấu ăn cả! Không, nhóm lửa thôi cũng khiến bọn họ phải tốn rất nhiều sức lực.

Nhan Khuynh ngồi trên ghế tựa ở cửa, làm bộ như lão Phật.

“Nghĩ mà xem, buổi chiều sẽ xây nhà, cơm nước dù sao cũng phải chuẩn bị trước hai giờ.”

Các thực tập sinh thậm chí còn chán nản hơn cô, may mắn duy nhất là cuối cùng họ đã tìm cách nhóm lên ngọn lửa sau khi học được các biện pháp để sinh tồn trong tự nhiên vào đêm qua. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Lần này nhóm lửa không thành vấn đề, nhưng bạch tuộc ăn như thế nào mới là mấu chốt.

Bảy đứa trẻ cùng nhau xem xét cẩn thận con bạch tuộc trong nồi.

“Người ta nói rằng chỉ cần nhổ răng và lấy túi mực là có thể làm sạch bạch tuộc.” Hạ Triết bình tĩnh đang cầm trên tay một cuốn sách dạy nấu ăn.

Tuy nhiên, những người anh em khác của anh không thể cảm nhận được sức mạnh của kiến ​​​​thức, tất cả họ đều bối rối hỏi anh: “Răng là cái gì?”

Hạ Triết lật sách dạy nấu ăn một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Trên đó không có viết.”

“Túi mực ở chỗ nào?”

Hạ Triết lại tìm: “Trên đó cũng không có viết.”

Cho nên rốt cuộc phải xử lý như thế nào đây? Bảy đứa nhỏ nhìn nhau, cảm giác mình sắp khóc. Nhưng mấu chốt đằng sau, còn có nhiều nội dung gian lận hơn đang chờ đợi họ. Những con bạch tuộc này đều còn sống, chạm vào sẽ bị dính lấy, không thể tìm thấy chiếc răng và túi mực như trong sách. Cuối cùng, vẫn là nhờ Nhan Khuynh giúp đỡ.

“Cô Nhan, chuyện này làm không dễ, nó còn sống.”

Nhan Khuynh: “Cho nên?”

“Không, em không dám thu dọn.” Bảy người run lên, không biết nên làm như thế nào.

Lúc trước cô đã kêu bọn họ đi học nấu cơm! Nhan Khuynh đã rất nóng nảy. Đứng dậy khỏi ghế, cô bước đến chiếc nồi đựng con bạch tuộc. Nhìn những con bạch tuộc còn đang ngoe nguẩy bên trong, cô vội nhặt một con và đập mạnh xuống đất.

Bụp! Con bạch tuộc đập xuống đất ngay lập tức, và sau đó... nó không cử động nữa.

Nhan Khuynh nhìn một cái: “Đi thu dọn đi.” Sau đó mặt không chút thay đổi cầm lấy con thứ hai, lại dùng sức đập bụp xuống.

Một màn tấn công thật đáng sợ.

“Trời ơi, đau thật đấy! Cô Nhan thực sự rất bá đạo.”

“Má ơi ~ con bạch tuộc bị hạ gục, rốt cuộc lực mạnh đến mức nào?”

“Nhất định là rất lớn, không thấy tổ đạo diễn sắp bị dọa khóc sao?”

“Tại sao tôi cảm thấy bảy đứa nhỏ sắp bị cô Nhan làm cho sợ hãi sắp khóc!”

“Lầu trên à, quên còn có rắn thành tinh Lương Nhất Khả sao, Lương Nhất Khả đã bị cô Nhan bạo lực dọa đến phát khóc!”

Sau cuộc thảo luận trên màn hình, bảy bạn nhỏ cuối cùng đã gói được con bạch tuộc, thái lát cho vào nước và đun sôi với súp. Nhưng quan trọng là, bảy người thực tập sinh này đều là người mới, gia vị trong canh rất lạ, còn có một ít túi mực của bạch tuộc chưa được rửa sạch, cuối cùng biến thành những thứ đỏ đỏ đen đen.

Nhan Khuynh nhìn đống hỗn độn trong nồi, chưa ăn đã cảm thấy đau bụng.

Lương Nhất Khả do dự nghiêng người sang một bên: “Chị Tiểu Nhan, chị nghĩ gì về bữa cơm nóng hổi đầu tiên?”

Nhan Khuynh phớt lờ anh, trực tiếp nhờ người lấy một đôi đũa mới, gắp con bạch tuộc bên trong và cho Lương Nhất Khả cắn một miếng.

Mẹ kiếp! Có độc! Mùi tanh trong miệng khiến Lương Nhất Khả suýt phun ra.

Sau khi Nhan Khuynh nhìn thấy vẻ mặt méo mó của Lương Nhất Khả, cô mang theo bảy đứa trẻ của mình và ngồi lại trên chiếc chiếu đã ăn mì gói ngày hôm qua và tiếp tục ăn mì gói.

Số bạch tuộc còn lại sẽ để cho Lương Nhất Khả.

Lương Nhất Khả: không muốn ăn nó.

Nhan Khuynh lườm anh một cái.

Lương Nhất Khả nhanh chóng cầm nồi lên và cắn một miếng: rất ngon!

Trên màn hình bình luận tràn ngập sự thương cảm.

Tuy nhiên, Nhan Khuynh không quan tâm đến anh nữa, dù sao sau khi ăn mì gói cô cũng phải xây nhà.

Còn có năm ngày rưỡi, bọn họ phải xây mười gian nhà, hiện tại đã có nguyên liệu, đang chờ khởi công. Nhìn thấy đống vật liệu xây dựng trước mặt, chưa kể mấy thực tập sinh, ngay cả Nhan Khuynh cũng phải đau đầu.

Một trong số bọn họ đã cố gắng đi lên nhấc thử đầu gỗ nhưng nó không hề nhúc nhích. Lập tức tuyệt vọng quay đầu nhìn Nhan Khuynh. Nhan Khuynh không nói nên lời, cầm thẻ quy tắc như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Ngược lại, sau khi Hạ Triết tính toán, anh bắt đầu tổng kết.

“Tổng cộng có mười gian nhà, còn có năm ngày nữa, bình thường một ngày cần xây hai gian, nhưng dựa theo số lượng mì mà cô Nhan mang đến, nhiều nhất chỉ được nửa ngày, nửa ngày còn lại sẽ không có gì ăn, nên tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà còn chưa xong, chắc chúng ta chết đói trước.”

Vậy tại sao anh vẫn còn bình tĩnh như vậy! Sáu đứa còn lại bỗng suy sụp hơn.

Lúc này, Nhan Khuynh ngẩng đầu lên, hỏi Lương Nhất Khả như muốn giải tỏa tâm lý: “Xung quanh đây có nhà nào không?”

“Có. Có rất nhiều ngôi làng nhỏ cách đây ba cây số, nhưng dân làng không thích người ngoài. Bọn em đã đến thăm một lần trong chuyến thực địa trước đây, họ không chào đón bọn em lắm.”

“Cho chị xem bản đồ.” Nhan Khuynh hỏi Lương Nhất Khả về bản đồ, sau khi nhìn thấy cách bố trí của ngôi làng, cô đột nhiên rơi vào trầm tư.

Trở vào trong nhà lấy la bàn ra, Nhan Khuynh đang dựa trên bản đồ tính toán cái gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lương Nhất Khả: “Thôn trấn ở chỗ này đã số đều là để chôn cất!”

“Đúng, đúng, đúng.” Lương Nhất Khả nhắc đến chuyện này cũng có chút oán giận: “Em muốn đặt một mảnh đất khác, nhưng trưởng thôn không cho phép em làm bất cứ cái gì, rõ ràng ông ta không có quyền sở hữu đất nhưng khăng khăng nói không muốn đi đâu cả. Ông ta còn nói đó là phần mộ của tổ tiên họ, cuối cùng chỉ cho bọn em đến đây.”

“Hiểu rồi.” Nhan Khuynh gõ nhẹ thôn trang gần bọn họ nhất trên bản đồ: “Ai da, chị vừa mới đọc kỹ quy định của em một lần nữa, bọn chị có thể cầu cứu viện trợ bên ngoài, đúng không!”

“Ừm, chị Tiểu Nhan, chị không phải là nghĩ muốn...” Lương Nhất Khả vội vàng lắc đầu: “Chuyện này thực sự không thể nào, em khuyên chị không nên lãng phí sức lực, người trong thôn rất khó giao tiếp.”

Nhan Khuynh cười nói: “Vậy em yên tâm đi, chị có biện pháp.”

Sau đó cô quay đầu đối với bảy cái thực tập sinh nói: “Các em theo tôi, vào phòng thay quần áo đi, chúng ta đi tìm viện trợ bên ngoài.”

“Có phải là nhờ dân làng giúp xây nhà không?” Mọi người đột nhiên lại cảm thấy tràn đầy hi vọng, nghĩ rằng Nhan Khuynh cuối cùng cũng có một khoảng thời gian làm cố vấn rất đáng tin cậy.

Về phần bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người đều cảm thán, Nhan Khuynh làm việc đều đã sắp đặt trước.

Nhưng nếu thực sự giống như những gì họ tưởng tượng, thì Nhan Khuynh sẽ không phải là Nhan Khuynh nữa.

Tiếng cảm thán trên màn hình còn chưa kết thúc, Nhan Khuynh đã ra khỏi phòng thay đồ trước, dùng mảnh vải cùng cây sào tre nghịch cái gì đó. Sau đó, khoảng mười phút sau, bảy thực tập sinh cuối cùng cũng bước ra.

Biểu cảm trên khuôn mặt họ lúc này là sự suy sụp và tuyệt vọng. Đối với các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp và đội ngũ chương trình Lương Nhất Khả bọn họ, tất cả đều bối rối mờ mịt.

Bởi vì quần áo mà bảy người này đang mặc chỉ đơn giản là trang bị tiêu chuẩn của thầy bói, áo choàng Đạo giáo, bát vỡ và kính râm của người mù. Mà hiện tại Nhan Khuynh cũng đã chuẩn bị xong, có thể nhìn thấy mặt trước và mặt sau đều viết bốn chữ lớn.

“Phong thủy đoán chữ, đoán đâu trúng đó.”

Thực sự tin rằng cô không bình thường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.