Ba ngày sau, hoàng hôn vừa buông xuống, đường sá khắp kinh thành đã đèn đóm rực rỡ, dân trong thành đổ xô nhau đi chơi Tết Trung Thu, không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.
Tư Dạ Hành Vũ vận bộ thường phục màu xanh nhạt, tay cầm cây quạt giấy phẩy qua phẩy lại đúng chuẩn phong thái của một công tử nho nhã, khắc hẳn với khí chất thường ngày.
Hắn điềm tĩnh đứng bên ngoài cổng vương phủ, không biết đã chờ đợi bao lâu. Tuy nhiên Trường Khang đứng bên cạnh lại không có sức chịu đựng bền bỉ như vậy, mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
"Vương gia… à không, Tư công tử, chúng ta phải chờ thêm bao lâu nữa ạ?"
"Không biết, chờ khi nào nương tử của bổn công tử bước ra thì thôi."
Tư Dạ Hành Vũ vừa dứt lời, vừa hay A Thúy cũng dìu Kim Tịnh Ngọc bước ra. Vừa nhìn thấy nàng, tay hắn ngay lập tức ngưng phẩy quạt, toàn thân bất động nhưng tim lại đập nhanh hơn bình thường.
Hôm nay nàng ăn diện đơn giản hơn bình thường để tránh bị người ngoài để mắt đến. Chỉ là một bộ thường phục nhạt màu, cả cách trang điểm và làm tóc cũng vô cùng đơn điệu. Tuy nhiên trong mắt Tư Dạ Hành Vũ, nàng ăn vận thế này thật dịu dàng, nhã nhặn làm sao.
Kim Tịnh Ngọc bị nhìn chằm chằm, ngượng ngùng đưa tay sờ mặt:
"Vương gia, mặt ta có dính lọ sao?"
Tư Dạ Hành Vũ chợt sực tỉnh, lại nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2808334/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.