Tầm một tuần sau, tiết trời vào thu nên cũng dịu hơn nhiều so với lúc trước. Kim Tịnh Ngọc thong thả ngồi trong phòng, tay cầm chiếc đoàn phiến* khẽ phẩy qua phẩy lại. Mắt nàng nhắm hờ, nghiệm xem A Thúy rốt cuộc đã đi pha trà mất bao lâu rồi.
*Đoàn phiến: còn được gọi là cung phiến, lụa phiến, hợp hoan phiến,... Là một vật dụng mang tính chất thủ công mỹ nghệ cao của Trung Quốc. Được gọi tắt là quạt tròn, nhưng trên thực tế kiểu dáng còn phong phú hơn nhiều như hình bầu dục, hình hoa mai, hình lục giác,...
^^^(nguồn: tham khảo internet)^^^
"Cộc, cộc."
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Kim Tịnh Ngọc mở mắt dậy, lười biếng nói vọng ra bên ngoài:
"Là ai?"
"Vương phi, muội là Ngọc Túc."
Kim Tịnh Ngọc đảo con ngươi qua lại, lòng trỗi dậy những suy nghĩ khó hiểu. Từ khi nào mà nàng và nàng ta lại thân nhau đến mức tự động tìm tới khuê phòng thế này? Tuy nhiên khách cũng đến tận nơi rồi, sao có thể tùy tiện đuổi đi.
"Được, muội vào đi!"
Được cho phép, Hoàng Ngọc Túc vội đẩy cửa đi vào, sau lưng còn giấu theo một vật gì đó, e thẹn nhìn Kim Tịnh Ngọc không dám nói. Kim Tịnh Ngọc không thích vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng:
"Túc muội, đến tìm ta có chuyện gì? Muội đem thứ gì đến à?"
Hoàng Ngọc Túc hơi lưỡng lự, sau đó e dè giơ vật giấu sau lưng ra trước mặt Kim Tịnh Ngọc, hai tay cung kính, đầu cúi xuống tỏ vẻ cầu xin:
"Vương phi, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2808332/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.