Canh ba, trong khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.
Hai bên giường trướng rủ rèm che, còn có hương liệu tỏa hương nhè nhẹ. Hương liệu cạn cũng đã lâu, nàng vẫn cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ được.
Trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh của Tư Dạ Hành Vũ, vẻ lạnh lùng phong nhã, cả vẻ điềm tĩnh của hắn khi ngồi đọc sách,... Nhắc đến đọc sách, nàng chợt thở dài thườn thượt. Bình thường giờ này có lẽ Tư Dạ Hành Vũ vẫn còn ở thư phòng đọc văn thư, nhưng hôm nay… rốt cuộc hắn vẫn còn ở thư phòng, hay đã chạy đến tình chàng ý thiếp bên Hoàng Ngọc Túc rồi?
Sống mũi nàng hơi cay cay, đáng lý ra Tư Dạ Hành Vũ có ở bên cạnh ai, yêu thích ai, làm việc gì thì có liên quan chút nào đến nàng đâu chứ. Tại sao lòng vẫn buồn, tim vẫn đau như vậy? Không lẽ là nàng đã thích hắn?
Vừa nghĩ đến đây, Kim Tịnh Ngọc vội lắc đầu lia lịa, lý trí muốn đi ngược lại với trái tim mình, phủ nhận cảm xúc đặc biệt bản thân đã dành cho hắn. Ban đầu nàng và hắn đã thỏa thuận không nảy sinh bất cứ tình cảm nam nữ nào, sao nàng có thể thích hắn được?
"Két…"
Cửa phòng đột ngột mở ra, Kim Tịnh Ngọc giật mình ngồi dậy, toàn thân quấn chăn, tròn mắt nhìn người vừa bước vào.
"Vương gia, chàng… sao chàng lại đến đây?"
"Bổn vương đọc sách ở thư phòng đến chán ngấy cả lên rồi, muốn đến đây thăm nàng một chút."
Kim Tịnh Ngọc chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bam-bao-vuong-gia-vuong-phi-den-roi/2808335/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.