Giờ phút này, trên bãi tập, một đám nam sinh đang vây quanh Trúc Lâm Sâm, nhìn cô dễ dàng tháo dàn âm thanh ra, sau đó dùng công cụ kiểm tra từng chút một, động tác vô cùng chuyên nghiệp, không khỏi sửng sốt.
Trúc Lâm Sâm cúi đầu kiểm tra một hồi, đôi mắt bỗng sáng lên: “Là rơ le bị hỏng.”
“Vậy làm sao bây giờ? Có thể sửa không?” Sử Hiểu Phong vội vàng hỏi.
“Đổi cái khác là được.” Trúc Lâm Sâm nhẹ giọng trả lời.
“Tôi đi mua!” Lập tức có nam sinh xung phong nhận việc.
“Không cần, chỗ của tôi có.” Trúc Lâm Sâm nói xong, từ trong hộp công cụ lấy ra một cái rơ le, nhìn kỹ một chút, “Vừa vặn là một loại.”
“Lớp trưởng, tôi có thể hỏi cậu một chút không, làm sao mà cậu lại có thứ đồ chơi này thế?” Sử Hiểu Phong nhìn đến trợn mắt há mồm.
“Lúc trước tôi từng lắp ráp một dàn âm thanh, vừa vặn mua thừa một cái rơ le.” Vừa nhắc đến thứ mình thích, Trúc Lâm Sâm nói cũng nhiều hơn, còn kiên nhẫn giải thích.
Cô cúi đầu thay rơ le, nam sinh trong lớp đã không kịp chờ đợi nói: “Lớp trưởng, cậu còn có thể lắp ráp dàn âm thanh sao, thật lợi hại!”
Trúc Lâm Sâm nghe xong, chỉ mỉm cười. Con người cô, sở thích tương đối đặc biệt, từ nhỏ đã thích lắp ráp đồ vật, đài tiếng nói, radio, TV, toàn bộ bị cô phá đi lắp lại rất nhiều lần, lớp 5 tiểu học là lúc cô phá bay cái đồng hồ đeo tay đáng giá nhất của Trúc Hạo Nhiên, kết quả là không thể sửa lại, bị “xử lý” bằng gia pháp một trận, từ đó không dám tiếp tục phá hoại mấy đồ vật trong nhà nữa.
Đến đại học, Trúc Lâm Sâm cuối cùng cũng được tự do, không bị Trúc Hạo Nhiên hạn chế nữa, lại bắt đầu khôi phục bản tính, mới tới một tháng đã tự mình ra tay làm một số đồ chơi nhỏ, trong đó có dàn âm thanh. Cô còn học được cách sửa điện thoại và lắp ráp máy tính... Về sau, những thứ đơn giản này đối với cô mà nói đã không còn thú vị, cô mới nảy sinh ý tưởng làm người máy.
“Đổi xong rồi, bây giờ thử lại lần nữa xem.” Trúc Lâm Sâm loay hoay bên này bên kia, sau đó lắp dàn âm thanh lại.
Sử Hiểu Phong vội vàng kết nối với máy tính, không bao lâu sau, âm nhạc rõ ràng truyền ra từ dàn âm thanh.
Sử Hiểu Phong kích động nhảy dựng lên: “Lớp trưởng, cậu thật lợi hại! Xin hãy nhận lấy đầu gối của tôi!”
“Lớp trưởng! Lớp trưởng! Lớp trưởng...” Nam sinh cả lớp một bên mạnh mẽ hô hào lớp trưởng, một bên đồng loạt vỗ tay.
Trúc Lâm Sâm nhịn không được đưa tay lên che đi gương mặt hơi ửng hồng, trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Niềm vui trong giây phút này giống như còn nhiều hơn một bậc so với khi trở thành trạng nguyên đại học, dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô vận dụng tài năng của mình làm một chuyện có thể gọi là “sóng thần”.
Trời tối rất nhanh, Lý Chi Thần bị bạn cùng phòng lôi kéo chơi trò chơi cả ngày, sau đó nhận được cuộc điện thoại của Sử Hiểu Phong, nói là trong lớp có bạn học xảy ra chuyện trên thao trường. Anh ta vội vã chạy tới, lập tức nhìn thấy trên sân khấu, Trúc Lâm Sâm và toàn bộ bạn học cùng một chỗ đồng thanh hét to: “Lý Chi Thần, chúc mừng sinh nhật!”
Sử Hiểu Phong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lý Chi Thần, đắc ý nhướng mày, cầm microphone nói: “Hôm nay là lễ độc thân, cũng là sinh nhật của bạn học Lý Chi Thần, bí thư chi đoàn của chúng ta. Vì cảm ơn bạn học Lý Chi Thần hơn một năm nay đã quan tâm đến cả lớp chúng ta, cũng để chúc bạn học Lý Chi Thần sớm ngày thoát ế, chúng tôi cố ý chuẩn bị những màn ca múa cực kỳ hot, kế tiếp, mời bạn học Lý Chi Thần vui vẻ thưởng thức!”
Các bạn học từng người lên sân khấu, có người hát《Tình ca độc thân》, có người hát《Một ngàn lý do thương tâm》, còn có người hát《Nước vong tình》... Một loạt tình khúc cũ đắng cay vang lên, khóe miệng Lý Chi Thần khẽ run rẩy, nhưng phối hợp với động tác hài hước và sự nhiệt huyết của người biểu diễn, anh ta nhịn không được cười to.
Đám người vây xem bên trong thao trường càng ngày càng nhiều, nhìn đâu cũng là đầu người đen nghẹt, tiếng reo hò cổ vũ liên tiếp vang lên, một đám nam sinh biểu diễn càng hăng say, toàn trường tràn ngập hưng phấn.
Lúc Trúc Lâm Sâm lên đài, hiện trường càng bùng nổ. Trong trường học có rất nhiều người biết cô, đừng nói là “mê trai”, số người “mê nữ” cũng không phải là ít, bây giờ nhìn thấy cô lên sân khấu, lập tức rối rít vỗ tay vì cô.
Ý cười trên mặt Lý Chi Thần hơi dịu lại, nội tâm bắt đầu tranh đấu mãnh liệt, trái tim không thể kiểm soát đập loạn lên, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cô ấy sẽ hát sao? Hay là, anh ta sẽ may mắn nhận được một điều bất ngờ?
“Happy birthday to you, happy birthday to you...” Tiếng hát trong trẻo của Trúc Lâm Sâm chậm rãi vang lên trong đêm trăng dịu dàng.
Lúc quần chúng vây xem ý thức được bài hát này là dành cho “nhân vật nam chính” tối nay, ngọn lửa bát quát lập tức bùng lên, toàn trường sôi trào, so với mấy màn biểu diễn ca múa sôi động vừa rồi còn kích động hơn.
Trúc Lâm Sâm hát được một nửa, những nam sinh khác trong lớp lần lượt bước lên, hòa giọng cùng Trúc Lâm Sâm.
“Happy birthday to you, happy birthday to you...”
Sử Hiểu Phong nhân cơ hội hét lên: “Người được chúc thọ đêm nay, đồng chí Lý Chi Thần, mau mau lên sân khấu!”
Lý Chi Thần nghe xong, hai tay chống ở rìa sân khấu, trực tiếp nhảy lên, toàn trường lại một hồi hò reo.
Trong tay Trúc Lâm Sâm chẳng biết khi nào nhiều hơn một hộp quà, lúc hát đến câu cuối cùng, Trúc Lâm Sâm đưa hộp quà cho Lý Chi Thần: “Lý Chi Thần, chúc mừng sinh nhật, đây là...”
Trúc Lâm Sâm còn chưa nói hết, Lý Chi Thần đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy cô, trong giọng nói chứa đầy vui sướng: “Cảm ơn!”
Nửa câu sau “quà mà mọi người tặng cậu” cứ thế mắc nghẹn trong cổ họng của Trúc Lâm Sâm. Cái ôm của Lý Chi Thần rõ ràng khiến cô có chút trở tay không kịp, cũng hơi lúng túng, nhưng may mà anh ta nhanh chóng buông ra. Anh ta làm như không có chuyện gì nhận lấy hộp quà, cười nói: “Cảm ơn mọi người! Lý Chi Thần tôi có mọi người làm bạn học, đời này không hối tiếc!”
Cũng không biết là ai kêu lên một tiếng “hôn đi”, toàn trường đột nhiên bắt đầu gây rối: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]