Một tiếng “hôn đi” này, hiển nhiên là nhằm vào Lý Chi Thần và Trúc Lâm Sâm, Trúc Lâm Sâm càng thêm lúng túng, hận không thể lập tức xuống đài.
Lý Chi Thần nhìn cô một lúc, có mấy lời gần như muốn nói ra, nhưng anh ta cuối cùng vẫn cầm mic lên, hướng về quần chúng vây xem phía dưới sân khấu, cười nói: “Mọi người đừng ồn ào, sẽ dọa lớp trưởng của chúng ta đấy!”
Một câu nói đơn giản đã hóa giải sự lúng túng của Trúc Lâm Sâm.
Người ở dưới đài nhao nhao cười lên, Trúc Lâm Sâm nhân cơ hội bước xuống sân khấu từ phía sau.
Đằng sau sân khấu là rìa sân thể dục, có một khu rừng nhỏ, cây nào cũng đã rất lâu đời, trên thân cây có khắc tên rất nhiều cặp đôi, bởi vì lá cây tươi tốt, bây giờ chỉ có ánh sáng mơ hồ. Trúc Lâm Sâm nghe Lý Chi Thần đang hát trên sân khấu, là bài《Cảm ơn》của Trần Dịch Tấn, ước chừng tên bài hát này rất phù hợp tâm trạng hiện tại của anh ta.
Dưới sân vẫn náo nhiệt như cũ, Trúc Lâm Sâm bận bịu đến bây giờ cũng coi như làm xong nhiệm vụ. Cô ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Vừa mới quay người, một bóng người cao lớn đột nhiên tiến đến gần, cô giật cả mình. Chờ nhìn rõ người tới là Kỷ Phi Ngôn, cô không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, chỉ thấp giọng hỏi: “Kỷ Phi Ngôn, sao cậu lại ở đây?”
Sắc mặt của Kỷ Phi Ngôn rõ ràng không tốt lắm, nghe cô hỏi như vậy, chỉ khẽ cười: “Sân khấu của sư tỷ đặc sắc như vậy, sao tôi có thể không tới cổ vũ chứ?”
“Chuyện đó, tôi về phòng ngủ trước đây.” Mỗi lần ở gần Kỷ Phi Ngôn, Trúc Lâm Sâm luôn cảm thấy không được tự nhiên, dường như không còn là chính mình thường ngày, tim đập cũng không có quy luật. Cô biết rõ đây là một loại tín hiệu nguy hiểm, thế nên quyết định kịp thời bứt ra.
Trước sân khấu có quá nhiều người, Trúc Lâm Sâm định đi xuyên qua khu rừng nhỏ, nhưng mới đi vài bước, giọng nói của Kỷ Phi Ngôn đã vang lên từ phía sau: “Sư tỷ.”
Trúc Lâm Sâm dừng bước chân.
“Không định chúc mừng sinh nhật tôi sao?” Kỷ Phi Ngôn tiếp tục hỏi.
Dưới bóng cây tối tăm, Trúc Lâm Sâm gần như không nhìn rõ nét mặt cậu, chỉ có thể mượn ánh trăng le lói, nhìn thấy hình dáng của cậu.
Cô cuối cùng thỏa hiệp, khẽ nói: “Kỷ Phi Ngôn, chúc mừng sinh nhật.”
“Tôi còn muốn nghe sư tỷ hát《Chúc mừng sinh nhật》cho tôi nghe.” Kỷ Phi Ngôn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cậu từng bước đến gần Trúc Lâm Sâm, cúi đầu xuống nhìn cô, giọng nói trầm thấp, dễ dàng khiến người ta say đắm.
Cậu tiếp tục nói: “Chỉ hát cho một mình tôi nghe.”
Trái tim của Trúc Lâm Sâm khẽ run lên, cô vừa muốn lui lại, Kỷ Phi Ngôn lập tức đưa tay ra ôm lấy eo cô, không để cho cô lui về phía sau.
“Sư tỷ, hát không?” Cậu sáp lại gần bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng như đang lẩm bẩm.
Trúc Lâm Sâm quay đầu qua, giả vờ ho hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Kỷ Phi Ngôn, cậu đừng gây rối.”
Cô vừa dứt lời, lập tức bị Kỷ Phi Ngôn đẩy tới bên một gốc cây: “Cơ thể không thoải mái sao? Hả?” Trong giọng nói lộ rõ vẻ không vui.
Trúc Lâm Sâm bỗng nhiên nhớ tới cái cớ mà Lục Lộ nghĩ giúp cô, lập tức cảm thấy chột dạ.
Cô ngẩng đầu lên, cánh môi lành lạnh của cậu vừa khéo che kín môi cô. Lần này không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ở trong phòng ngủ ngày đó, đây là một nụ hôn chân chân thực thực.
Trúc Lâm Sâm cả người hóa đá, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hơi thở lạ lẫm mà nóng rực giống như một tấm lưới chằng chịt, bao phủ Trúc Lâm Sâm ở bên trong, giữa răng môi đều là cậu, trái tim trong lồng ngực giống như cũng bị cậu nắm giữ ở trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Trúc Lâm Sâm cảm thấy cơ thể và ý chí đều phản bội chính mình.
Mặt của cô đỏ bừng như ráng mây chiều, cơ thể như nhũn ra, cánh môi dường như cũng tê dại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]