《Bách Yêu Phổ》
Tiêu sư của đối phương vô cùng kính nghiệp, họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn, trong số các tiêu sư đó có một người trẻ tuổi, tuổi tác áng chừng cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, hắn nằm ở đó, trên mặt khắp người đều là vết thương.
Hắn đưa tay giựt ngọc bội trên cổ tên kia, ai biết thiếu niên kia đột nhiên hít vào một hơi, doạ cho hắn phải lùi lại ba bước, thiếu chút nữa thì đã hét lên.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt, thân thể vẫn không động đậy, hắn cố gắng mở mắt nhìn tên thổ phỉ vừa đánh thức mình, khóe miệng khẽ động đậy: "Ngươi, ta, ta đã nhớ mặt tất cả các ngươi, các ngươi không biết các ngươi đã động vào đồ của ai đâu."
Chỉ mấy câu nói nhẹ tựa lông hồng lại giống như sấm sét giáng vào tim hắn.
Có người còn sống, sao vẫn có người còn sống, hắn nói hắn nhớ hết tất cả bọn họ, nói như thế có phải là chỉ cần hắn còn sống thì sẽ tìm bọn họ để tính sổ không, câu nói cuối cùng kia phải chăng là bọn họ đã cướp đi đồ của một đại nhân vật không thể chọc vào được nào đó rồi.
Bao nhiêu ý nghĩ hỗn loạn không ngừng công kích vào đầu óc hắn, câu trại chủ thích nói nhất là nhổ có tận gốc, trừ khử hậu hoạn, một khi đã lộ mặt thấy máu thì nhất định không để cho sống sót, không được để sống sót.
Hắn cảm thấy linh hồn và thân thể hắn lúc này giống như bị tách rời ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-2/3698357/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.