Hôm nay vẫn như mọi ngày, đến buổi hẹn, Hạo Phong lại đi tìm Bạch Hổ nơi khu rừng quen thuộc. Bạch Hổ thấy Hạo Phong tới, vui mừng nhào tới nhảy bổ lên người cậu, liếm khắp nơi. Cái mũi hồng nhạt của nó cọ cọ vào cổ làm cậu nhột muốn ngộp thở. Một người, một hổ, vật nhau trên thảm cỏ xanh mướt. Đùa giỡn chán chê, cả hai lăn ra nằm dài dưới đất.
Hạo Phong khẽ nheo mắt, đưa bàn tay nhỏ nhắn che đi ánh mặt trời trên cao. Rồi cậu quay sang Bạch Hổ, thấy nó bắt đầu thiu thiu ngủ, bộ lông mềm mại như phát sáng dưới những tia nắng vàng tươi. Chẳng hiểu sao hôm nay Bạch Hổ đáng yêu đến lạ, cậu mỉm cười, không kìm chế được liền nhào tới ôm chầm lấy nó:
"Mày đã lớn hơn rồi. Tao cũng ước gì mau lớn lên, trở nên cao to khỏe mạnh. Lúc đó tao sẽ có thể bảo vệ bà, và còn bảo vệ mày nữa."
Bạch Hổ lười nhác không thèm mở mắt, gừ gừ như thể nói: "Ta cần ngươi bảo vệ chắc? Con người yếu ớt."
Hạo Phong lại nói:
"Mày ở một mình trong khu rừng này chắc cô đơn lắm. Tao cũng sinh ra không còn cha mẹ. Nhưng tao có bà, nên không thấy cô đơn."
Bạch Hổ khẽ chuyển mình, mở con mắt xanh xinh đẹp ra, nhìn Hạo Phong chăm chăm, nó muốn nói: "Ta cũng không cô đơn, vì có tên xấu xí nhà ngươi ở bên cạnh." Nhưng nó không nói được, chỉ dùng một chân trước đặt nhẹ lên tay cậu.
Hạo Phong nắm lấy chân của nó, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556115/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.