Mây bay gió ngàn phiêu lãng
Chân trời cuốn bụi mịt mù xa
Gọi người mấy ngàn sâu vạn trượng
Hết rồi ngày tháng đã trôi qua
Lãnh Dạ Xuyên rớt xuống đáy vực, chìm vào vô thức, mảng ký ức kiếp xưa lần nữa ùa về trong bất giác Thiên Linh sơn tươi đẹp hùng vĩ hiện ra.
Vốn là nơi hội tụ linh khí của đất trời còn chứa đựng tiên khí thượng thừa bao đời chưởng môn phảng phất đôi nguồn tinh túy kết hợp vì thế sinh sôi rất nhiều thảo dược quý hiếm lạ kì.
Ngày mang tiểu yêu về hắn đã ra sau núi hái một nhánh nhỏ màu tím thẩm về nấu nước cho tiểu yêu uống. Y dần nhớ lại chuyện lúc trước đã bỏ quên, đầu óc chân tay cũng lanh lẹ hoạt bát hẳn. Chỉ là đạo hạnh đã mất vẫn cần khoảng thời gian dài cố công tu tập mới có thể hồi phục được. Còn nữa từ ngày khôi phục trí nhớ thiếu niên ấy hiếu động nghịch ngợm thường xuyên quậy phá chúng huynh đệ đồng môn, đã vậy còn suốt ngày gọi hắn tiểu oa nhi này tiểu oa nhi nọ tới phiền.
Hắn thân đã làm trưởng môn rồi, các đệ tử nhìn vào hỏi coi tôn nghiêm hắn để ở đâu. Thực sự quá mất mặt nha.
Còn nữa ngày đó nói về tới linh sơn đem y đội khăn voan đỏ gả cho hắn cơ mà đại sư huynh phản đối gắt gao bảo rằng thân phận hiện tại của y không thích hợp kết đạo lữ cùng người ở vị trí chưởng môn như hắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Nếu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554295/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.