"Tiểu sư đệ, không được cười." 
Ngải Tử Ưu bên cạnh liếc y lấy một cái, tuy nhiên mặt hắn đã đen như than. Y vội nghiêm mặt rồi rất nhanh quay sang nơi khác giấu giấu diếm diếm cái miệng nhỏ dưới lòng bàn tay be bé, cười khằng khặc. Nếu giờ không có sư phụ ở đây, y cười lăn cười bò cả ra đất ấy chứ. 
Phạt trồng chuối. Sư phụ ngươi cũng nghĩ ra được trò ác nhơn ác đức này, cười lộn ruột ta mất thôi, ha ha... 
Nhìn vào cái bản mặt nham nhở của y. Chúng môn đệ dị ứng toàn thân, lầm lũi kéo nhau ra giữa lòng hồ mang theo bệnh mà vái tứ phương. 
Tiểu sư đệ, cầu ngươi bị sư phụ phạt chết! 
Tiểu sư đệ cầu sư phụ phạt chết ngươi! 
Hắt xì! 
Thích Tử Sa bỗng dưng nhảy mũi rét lạnh. Chưa tới phiên nhúng nước đã bị cảm rồi, một hồi xuống hồ làm sao chịu nổi, gió lạnh từng đợt quét qua. Tử Sa gom thân nép vào sát góc tường. 
Dáng vẻ khúm rúm yếu ớt của y bị kẻ ngồi trong đình nhìn trúng, bờ mi khẽ động. Dạ Xuyên càng chú ý tới y nhiều hơn. Tâm can đều đặt cả trên người y. Đồ nhi cảm lạnh rồi, nguyên lai còn không phải vì hắn sao. Chiều qua sau khi giao hoan rõ ràng nói bưng y đi tắm, thế nào lại giầm nước đến thật lâu, còn tắm đến vài ba đợt. Mỗi đợt cách nhau nửa canh giờ, tắm đến tận nửa đêm mới được ăn cơm tối, y không cảm mới là lạ. 
"E hèm." Trông thấy Thượng tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554241/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.