Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, hoàng đế Tiêu Diễn còn không có nghỉ ngơi. trong kim điện chỉ có ai người hắn và tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử đứng ở bên cạnh hắn, nhìn không chuyển mắt vào một khối đá cẩm thạch. Ngoài cửa điện bỗng vang lên tiếng binh loạn, tiểu Lý Tử lỗ tai vừa động, thấy hoàng đế sửng sốt, thẳng tắp nhìn racửa điện, vội kêu,“Bệ hạ……”.

Tiêu Diễn buông bút lông xuống, thản nhiên cười nói,“Thủy chung ta cũng không bằng Thái Tông hoàng đế thấy lôi đình khởi vu mà không sợ hãi, Thái Sơn băng vu tiền mà bất động a!”.

Tiểu Lý Tử quỳ xuống nói,“Bệ hạ, bệ hạ vẫn là nên vào trong tránh né đi. Đao kiếm không có mắt a!”.

Tiêu Diễn nói,“Trẫm không đi, trẫm muốn ở đây một phen, xem đến tột cùng ai mới là thiên tử quân lâm thiên hạ!”.

“Oanh!”.

Cửa điện bị phá khai,“Hoàng huynh!” Tiêu Lâm mang hơn mười người thị vệ xông tới,“Hoàng huynh, Lăng Huyền Tế đã tự đền tội. Hiện tại ngoài điện hỗn loạn không chịu nổi, vì phòng vạn nhất, hoàng huynh vẫn là tạm lánh một chút đi.”.

“Cái gì!”.

Tiêu Diễn quá sợ hãi, giống như nghe được một chuyện long trời liền nhìn Tiêu Lâm hỏi.

“Cái gì!?”.

Bên ngoài điện cũng truyền đến tiếng quát, trước mắt thanh quang chợt lóe, Lăng Thư Minh  mang theo một thanh huyết kiếm, hiên liệt đứng ngoài cửa, phía sau hắn là vài trăm binh sĩ.

Tiêu Lâm tìm hắn mấy ngày, lại biến mất không tìm thấy bóng dáng, giờ phút này thấy hắn nhung trang trong người, diện mạo hiên ngang, trong lòng vui vẻ…… Ân? Không đúng, Lăng Thư Minh sao lại vào cung? Còn mang theo binh? Tiêu Lâm lui về sau từng bước,.

“Nghĩa phụ ta hắn xảy ra chuyện gì?!” Lăng Thư Minh lại quát hỏi một tiếng, hắn vừa rồi nghe được một câu “Đền tội “, kinh hồn phi phách tán, trong lòng ngực như có vạn xà gặm nhắm,“Nghĩa phụ ta xảy ra chuyện gì?” Hắn lại hỏi một lần, đã dẫn theo khóc âm.

Tiêu Lâm quát,“Lăng Thư Minh, Lăng Huyền Tế đã bị ta giảo sát, ngươi tới cứu giá, mau ra ngoài điện trấn thủ!”.

Hắn sợ Lăng Thư  Minh tiến đến là không có hảo ý, nay thắng bại đã định, hắn không thể để Thư Minh cũng bị liên lụy, muốn tạo cho Thư  Minh lối thoát!

Lăng Thư Minh cũng không thèm nhìn tới hắn, đột nhiên, hắn hai mắt nhất ngưng, kiếm trong tay liền ném tới,  hướng Tiêu Diễn đâm tới. Tiêu Lâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi  một chưởng đánh ra, vào vai trái Lăng Thư Minh.

“A!” đao trong tay áo của tiểu Lý Tử rơi xuống mặt đất, không thể tin nhìn Lăng Thư Minh, lại nhìn kiếm đang xuyên thấu trong ngực mình,“Ngươi….. Ngươi vì sao giết…… Ta?”.

Một chưởng kia của Tiêu Lâm cơ hồ dùng toàn lực, Lăng Thư Minh quỳ rạp xuống đất, nôn ra vài ngụm máu tươi, hắn ổn định lại khí huyết đang cuồn cuộn, lạnh nhạt nói,“Loạn thần tặc tử, phải tru chi.”.

Trong miệng tiểu Lý Tử xuất huyết, hai chân đá đạp lung tung trong chốc lát, bất động.

Tiêu Lâm biết chính mình là hiểu lầm Lăng Thư Minh, cũng biết chưởng kia của mình quá mạnh, nâng Lăng Thư Minh dậy thay hắn chửa thương. Lăng Thư Minh đẩy hắn ra, thản nhiên nói,“Đa tạ Vương gia, không cần.”.

Những lời này giống như kim đâm trong lòng Tiêu Lâm, thấy Lăng Thư Minh khẳng định hận chết hắn, hòa nhã nói,“Để cho ta xem thương được không?”.

Lăng Thư Minh thản nhiên liếc mắt một cái đảo qua đi, nhưng lại giống như gió tháng chạp, lạnh như băng đến xương, hắn giãy dụa quỳ xuống, đối Tiêu Diễn nói,“Hoàng Thượng, trong cung không còn loạn đản, thỉnh Hoàng Thượng cho lui binh, thần có chuyện muốn nói.”.

Thế này mọi người mới nhìn ra ngoài, tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngưng.

Tiêu Lâm nói,“Không thể!”.

Nói không thể, đến tột cùng là lo lắng cho hoàng huynh hay là lo lắng Lăng Thư Minh  hắn nhưng thật ra phân không rõ ràng lắm. Trực giác nói cho hắn, Lăng Thư Minh này tất cả từ trước tới nay đều là cố ý, rốt cuộc là ai đúng ai sai, hắn mơ hồ có điểm không thể nhận thức rõ ràng cho lắm

“Thỉnh hoàng huynh lưu talại.”.

Lăng Thư Minh cười lạnh nói,“Vương gia lo lắng sao? Ta nay không phải đối thủ của hoàng thượng.” Hắn đối Hoàng Thượng ôm quyền nói,“Thỉnh Hoàng Thượng lui binh.”.

Tiêu Diễn từ đầu tới cuối không nói một lời bỗng khôi phục tinh thần lại, mắt nhìn thi thể tiểu Lý Tử, lại nhìn Tiêu Lâm, Lăng Thư Minh, còn có binh sĩ ngoài điện, giơ tay lên nói,“Đều lui ra.”.

Tiêu Lâm còn muốn nói cái gì, Tiêu Diễn hướng hắn cũng khoát tay nói,“Ngươi cũng lui ra.”.

Xác chết tiểu Lý Tử bị đem đi, chỉ lưu lại một đạo vết máu trên sàn, không khí tràn ngập huyết tinh.

Lăng Thư Minh nhìn hoàng đế thần sắc hoảng hốt trên long tọa, cúi xuống thân mình lễ bái,“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hắn từ trong áo lấy ra một quyển sổ,“Bệ hạ, đây là danh sách. Nghĩa phụ bảo ta đưa lại cho ngàii. Hắn nói, trong danh sách này, có người có thể lưu lại, nhưng có người phải trảm không tha, hoàng đế bệ hạ đều có định đoạt.”.

Tiêu Diễn cười khổ nói,“Trẫm vẫn là thua, ngay từ đầu, trẫm đã sai lầm rồi, phải không?”.

Lăng Thư Minh nói,“Hoàng Thượng, nghĩa phụ nói bệ hạ thiếu niên đăng cơ, hắn lại là công cao chấn chủ, trong triều lòng người không nhất, có người mưu đồ. Hắn làm như vậy, kỳ thật là muốn lấy thân dụ sói. Tối nay cung biến, là kế điệu hồ ly sơn, nghĩa phụ sớm biết, bảo ta mai phục trong cung giả làm loạn đản tùy thời cứu giá, hắn thì ngồi chờ tại phủ, chờ cảnh Vương gia tới bắt. Nghĩa phụ nói, hắn vì bệ hạ tế cờ, chết cũng không tiếc, chỉ mong vương triều Tiêu thị, thiên thu muôn đời.”.

Ánh mắt Tiêu Diễn mờ mịt, tựa hồ như nghe nhưng lại như không nghe, ngoài cửa sổ phương đông trắng xóa, nắng sớm hanh hanh, hắn lẩm bẩm nói,“Vì trẫm tế cờ? Khá lắm Lăng Huyền Tế, tình nguyện chết! Trẫm làm sao muốn hắn chết!”.

“Bệ hạ, nghĩa phụ đã chết, thần thỉnh bệ hạ xử lý.”.

Tiêu Diễn lặng im sau một lúc lâu mới nói,“Trẫm nên xử lý ngươi cái gì?”.

Lăng Thư Minh dập đầu nói,“Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Thần tự xông vào cấm cung, tự điều cận vệ doanh, luận tội  cách chức sung quân.”.

Tiêu Diễn nói,“Này cũng là ý của Lăng Huyền Tế?”.

Lăng Thư Minh trả lời,“Dạ.”.

Tiêu Diễn cười lạnh, hỏi,“Ngươi cam tâm tình nguyện?”.

Lăng Thư Minh nói,“Nghĩa phụ là phụ mẫu tái sinh của ta, ân nghĩa đền báo.”.

Tiêu Diễn nói,“Còn có cái gì muốn nói sao?”.

Lăng Thư Minh lắc đầu.

Tiêu Diễn nói,“Tạm thời bắt giữ, sau này tái thẩm.”.

“Người tới!”.

Thị vệ chờ ngoài điện nghe tuyên liền nhập điện.

“Đem Lăng Thư Minh hạ ngục.”.

“Dạ!” Hai gã thị vệ mang Lăng Thư Minh bước đi, Tiêu Lâm ngăn bọn họ lại, vội la lên,“Hoàng huynh!”.

Tiêu Diễn nói,“Trước giải xuống.”.

Tiêu Lâm giữ chặt Lăng Thư Minh hỏi,“Sao lại vậy?” Lăng Thư Minh nhìn mặt, cũng không ngẩng đầu lên.

Tiêu Lâm không thể làm gì,  phải buông tay,“Ta sẽ thay ngươi cầu tình. Còn có……” Hắn nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng Lăng Thư Minh,“Chuyện đó là ta hồ đồ, thực xin lỗi.”.

Lăng Thư Minh cả người run lên, mặt mày trắng bệch bỗng nhiễm đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lâm một cái.

Tiêu Diễn nói,“giải đi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.