Chương trước
Chương sau
Tiêu Lâm vừa đi, Lăng Thư Minh liền tỉnh dậy. Cả người đau nhức, cổ họng khô cạn. Mỏi mệt giống như vừa chạy mấy chục dặm đường. Trợn mắt nhìn thấy trướng màn màu xanh, hắn che trán khởi động thân mình, làm sao hắn lại ngủ ở trên giường? Trong nháy mắt, đồng tử của hắn bỗng dưng co rút, một cỗ đau đớn, nơi khó có thể nói phía sau đau đớn khuếch tán đến toàn thân.

“Đau……” Lăng Thư Minh hút một ngụm lãnh khí, nắm chặt giường ổn định thân thế, dùng tay hướng phía sau sờ.

Đây là cái gì? Hắn nhìn bạch trọc đầy trên tay, nhất thời mê mê hoặc hoặc, giây tiếp theo, nhất thời như nghe được tiếng kinh lôi nổ bên tai.

Hắn không thể tin nhìn chất lỏng trên tay, ngực giống như bị một khối đá nặng đè lấy, phía sau mạnh mẽ co rút đau đớn, làm cho hắn cản không được một trận đầu óc choáng ván.

Là ai? Hắn nhắm mắt lại, nhưng hắn làm sao có thể hồi tưởng lại, chuyện tình trong khoảng thời gian từ khi hắn từ trên bàn lên đến trên giường là hoàn toàn trống rỗng. Phía sau còn nam khan đau đớn, làm cho hắn không thể tập trung tinh lực suy nghĩ, hé ra khuôn mặt nổi giận đỏ bừng, nắm chặt tay thành đấm.

Chẳng lẽ lại là cơm canh có vấn đề? Khó trách hắn cảm thấy mệt mỏi. Nơi này là Cảnh vương phủ, trừ bỏ người nọ, còn có ai có lá gan động hắn?

Lăng Thư Minh bi phẫn nắm lấy thành giường, trong lòng đầy ủy khuất lẫn phẫn nộ. Cảnh vương có thể nào ti tiện đến vậy? Như thế tùy ý đùa bỡn hắn!? Hắn cắn chặt răng, giãy dụa  đứng lên……

“Chi nha” Một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Quản gia không có dự đoán được Lăng Thư Minh đã tỉnh, nhìn thấy một đôi mắt đầy chi trích đầy liệt hỏa, ánh mắt phẫn nộ, liền hạ  mi nói,“Lăng công tử, Vương gia thỉnh đại phu, tới xem thương cho người.”.

Quả nhiên là hắn! Thế nhưng ngay cả mặt mũi cũng không lộ, Lăng Thư Minh trong lòng cười lạnh, khá lắm Cảnh vương gia phong lưu không kiềm chế được. Hắn liền gọi người đến xem, phía sau có thương, không thể không quản, huống hồ sau này còn một trận đại chiến, hắn phải dùng toàn lực ứng phó.

“Giải dược của ta đâu?” Hắn trầm thanh quát hỏi, quản gia sửng sốt, giống như chưa từng dự đoán được thiếu niên lại có vẻ mặt hung thần át sát.

“Lăng công tử, vẫn là để cho đại phu xem thương của ngài.” Giải dược ở trên tay vương gia, hắn không làm chủ được.

“Giải dược là không chịu cho ta?” Lăng Thư Minh hỏi ngược lại, cũng không chờ quản gia trả lời, liền nằm lên giường nói,“Ngươi đi ra ngoài, chỉ chừa một mình đại phu.”.

Quản gia tuân mệnh, dặn dò đại phu, liền đi ra ngoài.

Lăng Thư Minh nằm ở trên giường, giống như đã chết.

Đại phu này là người của Cảnh vương phủ, xem qua nhiều thương thế, tay chân lanh lẹ nhẹ nhàng, không lâu, liền vệ sinh xong miệng vết thương của Lăng Thư Minh.

“Công tử  nghỉ ngơi nên ăn nhẹ, không bảy ngày liền khỏi.”.

Lăng Thư Minh xấu hổ cùng mắc cỡ chết được, tự làm cho đầu óc du ngoạn, nghe phân phó của đại phu, căn bản không để trong lòng. Đại phu thấy hắn dùng tay cản ánh mắt, nửa ngày cũng không nói, liền tự mở cửa ra ngoài.

Hắn vừa ra đi, quản gia liền đẩy cửa tiến vào, nói,“Vương gia nói, công tử muốn làm gì cứ phân phó, bọn thị vệ cũng triệt hạ.”.

Lăng Thư Minh vẫn là không để ý tới, quản gia đợi trong chốc lát cũng không có động tĩnh gì, liền ra ngoài đống cửa lại.

Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, lại có biến cố long trời lở đất.

Một ngụm oán khí tích tụ ở ngực, Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy càng nghĩ càng giận, càng giận càng khó chịu.  từ khi hắn quen biết Cảnh vương, từng nghĩ ngợi rất nhiều, thế nhưng dù được Cảnh vương phong lưu tán tỉnh. Hắn lại nghĩ Tiêu Lâm cũng giống như hắn? Tiêu Lâm nói yêu hắn thiếu niên đắc ý, yêu hắn tư chất bất phàm, còn yêu hắn phong thái mị nhân, rõ ràng chính là thiên đại chê cười. Buồn cười nhất là hắn lại có tâm tư, cho là thật.

Nằm trên giường một khắc cũng không ngủ được, hắn nhịn đau chống đỡ đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy kiếm ngọc ném đi.

Tan nát, ngọc thạch thủy sắc phân tán chung quanh, giống như nước tràn ra ngoài,ngoài cửa sổ ánh trăng vẫn tròn. Thư Minh mặc quần áo, ngón tay run run, chỉ mặc vài cái áo. Nhấc chân đá văng cửa, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.

Có thị vệ thấy hắn đi ra ngoài, nhưng quản gia đã nói qua, không được quản chuyện của công tử này, liền làm như  không thấy. Có mấy người thông minh, nhìn hắn một đường hướng cửa đi, liền muốn ngăn lại hỏi xem hắn muốn đi đâu, kết quả không ngoại lệ, bị hắn đá cho một cước. Thế này mới có người thấy  không ổn, vội vàng đi nói cho quản gia.

Tiêu Lâm đang ở  đại sảnh, quản gia bồi bên cạnh hắn. Hắn tinh tế hỏi đại phu tình huống của Lăng Thư Minh, từ mạch án đến thương thế, đều nhất nhất hỏi, toàn diện vô mĩ, đại phu cũng đáp cẩn thận.

Nghe được đại phu nói chỉ có thương vụn vặt, hắn cau mày căng thẳng, thầm mắng chính mình càn rỡ, lần đầu của Thư Minh, chính mình lại một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.

Chính là, có người chạy vội đến báo tin.

Nghe được Lăng Thư Minh xông ra phủ, Tiêu Lâm tự mình dẫn theo người đi.

“Có động thủ không?” Hắn quát hỏi nói.

Tiểu tốt kia nói,“Hắn động thủ trước, đá bị thương vài huynh đệ của chúng ta!”.

Tiêu Lâm trừng mắt, mắng,“Ai hỏi các ngươi, các ngươi có cùng hắn động thủ không? Hắn có bị thương không”.

Tiểu tốt sửng sốt, thế này mới hiểu ý của vương gia, liền biết người kia không thể động, vội vàng nói,“Không có, không có, chúng ta ai cũng không chạm vào một góc áo của Lăng công tử.”.

Tiêu Lâm thế này mới an tâm, cước bộ càng thêm nóng nảy. Nhưng liền thả chậm lại, Thư Minh chạy trốn bóng dáng cũng không thấy, muốn tìm cũng không thể.

Ai, hắn hối hận muốn chết. Sớm biết Thư Minh sẽ bỏ chạy, hắn, lại để cho Thư Minh chạy. Lần chạy này, thế nhưng lại phá hỏng đường đi, lần sau gặp, muốn trấn an giải thích, chỉ sợ cũng sẽ không nghe.

Hắn biết chuyện này chính mình làm không đúng, có thể nói là ti bỉ, nhưng hối hận thì đã muộn, làm cũng làm, sầu phải chết, không biết vãn hồi như thế nào.

Tiêu Lâm trở lại viện Thư Minh ở, muốn nhìn một chút xem Thư Minh có lưu lại thư hay gì không. Thật ra có đôi câu vài lời cũng tốt. Không ngờ đẩy cửa ra, phòng bừa bãi. Chuôi kiếm ngọc hắn yêu thích không nỡ buông tay tan thành mấy khối, màn cũng kéo uốn lượn ở bên giường.

Tiêu Lâm âm thầm táp lưỡi, tưởng tượng không ra thiếu niên ôn nhu kia giận đến bộ dạng gì, mới có thể nổi giận như vậy, thầm nghĩ cái này thực tệ. Hắn lúc này cuối cùng cũng nghĩ đến, chính mình đối lăng thư minh cùng người khác bất đồng, Cảnh vương hắn khi nào lại nghỉ đến hậu quả như thế? Nghĩ như thế, trong lòng lại có chút không thông, cư nhiên lại mang một tội danh. Hắn hung hăng liếc mắt một cái đảo qua, hận không thể ở trên người quản gia làm thủng hai lỗ.

“Ngươi làm hảo kém, kê đơn vô dụng!”.

Phù xuân dược tính kỳ lạ, nếu vô nam tử ái ân, lấy tinh khí giải dược tính, thuốc Đông y người tất nhiên hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Lâm trước muốn quản gia kê thuốc để hoàn thành tâm nguyện của chính mình, hiện tại liền cảm thấy quản gia là đầu sỏ gây nên mọi chuyện! đá một cước đi qua.

Quản gia cho hắn đá môt cái lăn vài vòng, ai yêu ai yêu muốn vương gia bớt giận.

Tiêu Lâm tay áo vung, hầm hừ tiêu sái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.