“Hoàng huynh……” Tiêu Lâm cuối cùng nhịn không được, lo lắng kêu lên một tiếng.
Một khắc sau khi áp giải Lăng Thư Minh đi, Tiêu Diễn liền lăng lăng nhìn long ỷ, không nói một câu. Sự sâu kín ẩn hiện trên khuôn mặt đế vương, giống như mộng giống như thực, chỉ có ánh mắt u sầu không tản. Chuyện cũ rõ ràng hiện lên, buộc hắn nhớ lại rất nhiều chuyện mà hắn cố tình quên. Tỷ như, một người đứng bên cạnh phụ hoàng cười yếu ớt, tỷ như khi phụ hoàng băng hà người ở ngoài điện dập đầu đến đầy máu tươi, tỷ như khi hắn đăng cơ người dìu hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, tỷ như người luôn ở trên triều đưa ra những ý kiến luôn đúng, tỷ như người luôn bình tĩnh lại ngạo mạn phản bác người của chính mình…….. Kỳ thật đều là một người, một người cho tới bây giờ là không gì không biết, nhưng vẫn nhìn lên, vẫn tưởng siêu việt, vẫn thuần phục người giúp hắn.
Lăng tướng…… Tướng phụ…… Lăng Huyền Tế a!
Hắn che ánh mắt, nước mắt theo khe hở mãnh liệt trào ra.
“Hoàng huynh!” Tiêu Lâm hoảng hốt, bất chấp tôn ti lễ pháp, một bước dài tiến lên,“Hoàng huynh, đây là xảy ra chuyện gì?”.
“Lăng Huyền Tế! Lăng Huyền Tế hắn…… lúc trước hắn bắt ta tự mình chấp chính, hắn ngay từ đầu đã tồn tại tâm tư này, hắn…… Hắn…… Hắn dùng mạng của hắn cho trẫm lập uy, phụ hoàng băng thệ mười ba năm! Hắn mỗi một ngày đều tính đến kết cục hôm này, hắn quyết định đi theo phụ hoàng, nếu không phải…… không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vu-mot-thach-lang/2160466/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.