Nhân sinh từ xưa đến nay luôn có quy luật sinh tồn, phân chia rạch ròi giữa kẻ yếu và kẻ mạnh. Kẻ mạnh chính là kẻ nắm trong tay sự sống của kẻ yếu. Có ai mà không muốn mạnh mẽ? Chỉ tại có khao khát đến mấy cũng không thể thay đổi được mà thôi.
Là phúc không phải họa, là họa ắt không tránh khỏi. Câu nói này đã lưu truyền trong dân gian ngàn đời nay, luôn truyền dạy cho con người về quy luật tự nhiên trong cuộc sống.
Là yêu không phải họa, hay họa chính là vì yêu? Không nhất thiết phải là con người mới có thể biết yêu. Không chỉ có những con người thực sự mới đau vì yêu, thống khổ vì yêu, mà ngay cả tam giới đều không thoát khỏi lưới tình đã vay sẵn.
Sách thánh hiền có chỉ cho ta đạo lí làm người, nhưng còn nhân duyên trong tình yêu, ai dạy cho ta? Ai giúp ta thoát khỏi tình yêu mộng mị? Ai cho ta hiểu "thích" một người cảm giác sẽ ra sao? Người ta vì tình yêu mà khổ, vì sự sinh tồn của mình mà lận đận lao đao, vậy sao vẫn cứ muốn hết mực trầm luân trong cái cạm bẫy vô hình nó? Yêu sao? Nàng không biết mình có thể yêu nữa hay không. Nhưng nàng biết, cả đời này, dù có sai vẫn chỉ hướng về phía một nam nhân.