Chương trước
Chương sau
Sênh Mặc Tiêu đang chữa thương cho Ma Nghiêm, không hiểu sao rõ ràng là vết thương bình thường nhưng làm cách gì cũng không thể cầm máu được.

Sênh Mặc Tiêu nhìn đại sư huynh mình nhợt nhạt nằm trên giường không thể không nghĩ đây là do Bạch Tử Họa hạ sát chiêu muốn dồn đồng môn vào đường chết.

“Sư đệ! sư huynh như thế nào rồi?” lúc Bạch Tử Họa đến nơi Ma Nghiêm hơi thở đã trở nên yếu ớt vô cùng.

“Không nhọc lòng Thượng Tôn như ngài, chẳng phải lúc này người nên đi chăm sóc phu nhân tương lai của mình sao?” Sênh Mặc Tiêu mỉa mai nói.

“Sư đệ chẳng lẽ đệ nghĩ ta là người như thế?” Bạch Tử Họa nhắm mắt thở dài.

“Thượng tôn ngài đừng ở đây giả mèo khóc chuột nữa, nếu không phải ngài giở trò vết thương của đại sư huynh có thể nặng như thế không?”

“Ta tuyệt đối không ra ám chiêu với huynh ấy” Bạch Tử Họa kiên nhẫn lặp lại.

“Thượng tôn tuy bình thường thế tôn hay nói mấy lời khó nghe với người nhưng cũng là có ý tốt sao người lai có thể muốn lấy mạng ngài ấy?” Nghê Mạn Thường đứng ra làm vẻ chính nghĩa nói.

“Ngươi mau câm miệng!” Lạc Thập Nhất đối với nàng quát lên.

“Các ngươi ra ngoài đi đừng làm ồn thế tôn nghỉ ngơi” Sênh Mặc Tiêu nghiêm khắc nói với hai người bọn họ rồi quay sang Bạch Tử Họa “Thượng Tôn người cũng nên đi thôi”

“Ta xem sư huynh...”

“Mời ngài về cho” Bạch Tử Họa chưa nói hết câu liền bị Sênh Mặc Tiêu cắt ngang, hắn làm sao biết Bạch Tử Họa đến gần sư huynh rồi có gây bất lợi cho huynh ấy không.

Bạch Tử Họa đành quay lưng đi, nhìn sư huynh không biết còn cầm cự được bao lâu chi bằng về cầu người kia.

Tuyệt tình điện

“Sư huynh đã rất nguy kịch xin Nguyệt Vương chỉ cách cứu giúp!” Bạch Tử Họa hướng Huyết Liên Nguyệt Băng nói.

“A tại sao ta phải cứu hắn?” Huyết Liên Nguyệt Liên ra vẻ ngạc nhiên nhìn Bạch Tử Họa.

“Tuy sư huynh nhiều lần xúc phạm ngài nhưng cũng là một thần tiên tốt xin tôn thần ban ân cho huynh ấy một con đường sống” Bạch Tử Họa vẫn bình tĩnh phân trần.

“Hừ! Hắn là ngươi tốt vậy Hoa Thiên Cốt là người xấu sao? Lúc nàng gặp nạn cũng không nghe ngươi nói một tiếng” Huyết Liên Nguyệt Băng quăng luôn quyển sách đang cầm trên tay vào người hắn.

“Đồ nhi ta làm sai chịu phạt là khó tránh nhưng sư huynh vô tội” Bạch Tử Họa nhặt quyển sách lên.

“Ai nói hắn vô tội?” Huyết Liên Nguyệt Băng nheo hai mắt “Hắn vũ nhục ta, gọi ta là yêu nữ chẳng lẽ còn không đáng chết sao?”

“Sư huynh vốn không biết thân phận của người, người không biết không có tội”

“A cuối cùng người có lỗi vẫn là ta”

“Xin người suy nghĩ lại” Bạch Tử Họa vẫn bình tĩnh nói.

“Cách thì có chỉ là ta không rảnh làm” Huyết Liên Nguyệt Băng lười biếng nói.

“Chỉ cần người chỉ bảo tiểu tiên sẽ tự mình đi tuyệt đối không làm phiền người”

“Được! Trường Lưu hải bị đóng băng là do hàn long dùng long châu gây ra ngươi chỉ cần lấy long châu đó về mài ra thành bột đắp vào chỗ bị thương của hắn thì mạng của hắn không cần lo nữa”

“Đa tạ Nguyệt Vương chỉ giáo” Bạch Tử Họa vội vàng đi mất.

“Mạng hắn không cần lo nhưng ngươi thì phải lo lắng nha!” Huyết Liên Nguyệt Băng kéo khóe miệng cười lạnh một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.